Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 288: Nguyên lai là ngươi a (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 288: Nguyên lai là ngươi a (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )Theo Ultramana, cái Tam Thánh điển này hẳn là liên quan đến rất nhiều bí ẩn của Nhân tộc. Nghe tên cũng thấy rất lợi hại, có cảm giác cực kỳ cổ xưa. Nhất thời Ultramana có chút kích động và hưng phấn. Hắn đối với tu luyện không có hứng thú gì, chỉ duy nhất cảm thấy hứng thú với lịch sử các tộc, nhất là người ~ tộc. Lâm Phong nhìn sâu vào Ultramana một cái, lần nữa xác nhận tên này chắc có điểm 2, nghe vậy nói: "Cũng không cần ngươi làm gì, chỉ là ngươi đem những gì ở Địa Quật, nhất là Thần Triều nói cho ta biết là được." Ultramana đại hỉ, đơn giản vậy sao? Lập tức nói: "Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!" "Lâm Phong huynh đệ, ta hiện tại sẽ về chuẩn bị, chúng ta... lúc nào gặp mặt?" Lâm Phong trầm ngâm một lát nói: "Vậy đi, cho ta một tuần." "Một tuần sau, chúng ta gặp nhau ở bộ lạc Huyết Đồ." "Ta tận lực trong một tuần sẽ giúp ngươi lấy được Tam Thánh điển." Ultramana nghe vậy có chút cảm động. Ai cũng nói Nhân Tộc gian trá giảo hoạt, toàn là lừa người. Lâm Phong huynh đệ rất thành khẩn mà. Nghĩ vậy Ultramana nói: "Lâm Phong, những cái khác không dám nói, chờ một thời gian... ta nói là giả như nhé. Nếu Nhân Tộc có khó, ta có thể bảo đảm cho ngươi." Lâm Phong ngây ra một lúc. Cái tên này có tính cách thật là người a. "Yên tâm, Nhân Tộc sẽ không đến bước đó." Lâm Phong nói: "Ta cũng nên về chuẩn bị đây." Ultramana gật đầu. Tiếp đó rất sợ Lâm Phong đổi ý, nói: "Cứ quyết định như vậy nhé." "Quyết định!" Sáng sớm ngày thứ hai. Tinh Mộng Ly lau thanh cây trường thương nói: "Chủ nhân, tên Ultramana kia không thành vấn đề sao?" "Cũng không có vấn đề." Lâm Phong nheo mắt lại ấn lên đầu Tinh Mộng Ly: "Hy vọng lần sau khi ta tới, ngươi đã chỉnh hợp xong bộ tộc Tinh Vân Điệp." Theo kế hoạch của Lâm Phong, Tinh Mộng Ly sẽ dồn hết thế lực hiện có và bộ tộc Tinh Vân Điệp, trở thành một thế lực mới, sau đó chủ yếu tập trung vào công tác báo cáo thu thập. Đem những tinh nhuệ dưới trướng rải khắp tam đại Hoàng Triều. Tương lai có thể trải khắp các Hoàng Triều, thậm chí là Thần Triều. Tinh Mộng Ly Y Y không thôi đem trường thương thu vào túi. "Chủ nhân yên tâm, ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ." "Ừ, cái này ta tin tưởng ngươi." Theo Lâm Phong, hắn thật ra không cần Tinh Mộng Ly trở thành cường giả chiến đấu. Thế nhưng, cần một người phụ trách công tác tình báo. Mà bộ tộc Tinh Vân Điệp ở phương diện này vẫn rất am hiểu. Còn như kế hoạch phía sau, thì xem Tinh Mộng Ly có thể hoàn thành đến đâu. Tinh Mộng Ly đứng dậy lau miệng, rồi nói: "Chủ nhân, ta tiễn người nhé!" "Không cần." Lâm Phong tiện tay xé rách hư không. Sau khi Lâm Phong rời khỏi, Tinh Mộng Ly lúc này mới thu dọn sạch sẽ, lập tức mặc quần áo vào. "Chủ nhân tốt với ta như vậy, ta nhất định không thể làm chủ nhân thất vọng." . . Sau khi trở lại bộ lạc Huyết Đồ. Đông Phương Khải thấy Lâm Phong bình yên vô sự thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. "Lâm Phong, chúng ta về thôi." Đông Phương Khải nói. Chuyện bên hắn đã kết thúc rồi. Vừa khéo Lâm Phong cũng quay về. "Được." Trên đường trở về, Lâm Phong kể lại chuyện của Ultramana một lần. Đông Phương Khải cười nói: "Hư vô Thần Tướng đích thực là cái phong cách đó, nên ở Thần Triều cũng chỉ đi một mình, tương đối quái gở." Lâm Phong nói: "Vậy các ngươi không có tiếp xúc nhiều với hắn sao?" "Ha ha, tiếp xúc qua 2 lần, bất quá dù sao thân phận và thực lực ở đây, cả hai cũng không tin tưởng được nhau." Đông Phương Khải nói: "Nếu như ngươi có thể thông qua Ultramana tìm hiểu một số việc, ngược lại là cực tốt." "Thậm chí, nếu như có thể thuyết phục Thần Triều thêm người nữa, vậy cuộc chiến này cũng có thể kết thúc sớm hơn." Không bao lâu ba người lần nữa về đến Ma Đô. Sau khi trở về phòng trọ thì thấy thêm một vị khách không mời mà đến, Nhiễm Hồng Y. Thời Quang thiên chung Lâm Phong đại đa số thời gian đều giao cho Phong Mãn Cung, từ hắn cụ thể chấp hành kế hoạch phân phó của Diệp Tôn. Chẳng qua nếu như phải đi các nơi ở Địa Quật, Lâm Phong sẽ mang theo người đi. "Ngươi đến vừa hay đấy, ta vừa từ Địa Quật ra." Lâm Phong cười ha ha nói. Nhiễm Hồng Y gật đầu, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ mang theo nụ cười: "Ta biết, nên ta muốn độc hưởng một ngày." "Được thôi." Lâm Phong lấy Thời Quang thiên chung ra: "Ngươi dùng đi, ta đi viết đồ." "Viết đồ?" Nhiễm Hồng Y hơi ngẩn người. Chẳng lẽ là làm bài tập? Nghĩ vậy, thần sắc của Nhiễm Hồng Y có chút cổ quái. "Là hoàng thư!" Lâm Phong lộ ra một nụ cười không có ý tốt. Nghe lời này, Nhiễm Hồng Y không nhịn được liếc Lâm Phong một cái. Không thể không nói, Nhiễm Hồng Y hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ Trầm Ngư Lạc Nhạn. Cái liếc mắt trắng này khiến cho ngay cả Lâm Phong cũng cảm thấy kinh diễm. Lúc Lâm Phong đang đánh máy trên máy tính, Nhiễm Hồng Y thật sự ngây người ra. "Ngươi, ngươi thật sự là đang viết sao?" Nàng có chút không hiểu, Lâm Phong viết cái đó để làm gì? Giải quyết sự cô đơn sao? Không nên, cái tên này có nhiều phụ nữ như vậy. Lâm Phong không để ý đến Nhiễm Hồng Y, hắn đã vùi đầu vào kịch bản của mình. Thế giới này lịch sử và thế giới Địa Cầu nơi Lâm Phong ở trước đây về cơ bản là giống nhau. Loại người này thì ai mà chẳng biết, Lâm Phong đương nhiên sẽ không đi viết những cái đó. Hắn đang viết về vài nhân vật bịa đặt, rồi viết một vài tiểu truyện. Nhiễm Hồng Y không biết đang nghĩ gì, đột nhiên bước nhẹ nhàng đi đến sau lưng Lâm Phong. Đã thấy Lâm Phong đang viết một câu chuyện về Viêm Đế. Ban đầu Nhiễm Hồng Y còn không để ý nhiều, có điều nhìn một chút thì Nhiễm Hồng Y đột nhiên phát hiện câu chuyện này còn rất đặc sắc. Vì vậy Nhiễm Hồng Y không nhịn được hỏi: "Đây, đây là lịch sử của nhân tộc sao?" Lâm Phong đang viết say sưa, nghe được lời của Nhiễm Hồng Y thì giật mình hoảng sợ. Ngay lập tức Lâm Phong quay đầu lại nói: "Nói bừa, ngươi mà cũng tin sao?" Nhưng mà Lâm Phong vừa mới nói xong thì đột nhiên ngây người ra. Bởi vì đầu của hắn đối diện với một ngọn núi. Thậm chí mặt thiếu chút nữa dán vào. Thân thể mềm mại của Nhiễm Hồng Y run lên, vội vã lùi lại mấy bước nói: "Ngươi viết cũng đẹp thật." "Ừm, đẹp." Lâm Phong có ý vị sâu xa nói. Đang định tiếp tục viết thì đột nhiên trợn to hai mắt. Không đúng! Cái độ cong này hình như ta đã từng gặp? !"Ngọa tào..." Đột nhiên Lâm Phong kinh ngạc. Trước đó ở Thú Tổ Sơn, hắn đã cứu Nhiễm Hồng Y. Khi đó Nhiễm Hồng Y tựa hồ bị dị thú khống chế. Sau đó Lâm Phong liền mất tri giác, đồng thời có một giấc mộng đẹp. Trong mộng, độ cong chính là cái này mà. Nhất thời thần sắc của Lâm Phong trở nên cổ quái. Đôi mắt đẹp của Nhiễm Hồng Y trừng lớn: "Còn xem thế nào?" "Linh Vũ Hậu, lần trước chúng ta..." Lâm Phong có chút không dám khẳng định nói. Lúc đó Lâm Phong cũng hơi nghi ngờ, nhưng không suy nghĩ nhiều. Lúc này càng nghĩ càng không đúng. Chẳng lẽ người phụ nữ này thừa dịp mình... sau đó? Nghĩ vậy, Lâm Phong đột nhiên đứng dậy. Nhiễm Hồng Y càng hoảng sợ. "Ngươi ngươi định làm gì." Nhiễm Hồng Y vội vàng xoay người không dám nhìn Lâm Phong. Ngay sau đó, Nhiễm Hồng Y "ừm" một tiếng, là do Lâm Phong ra tay. "Hay đấy, thế mà không nói cho ta." Lâm Phong đã biết chân tướng: "Đi đi!" "Không phải... ôi." Bởi vì toàn bộ căn phòng đều bị thời gian quang hoàn bao phủ. Cho nên chỗ này tỉnh lược 1 tỷ chữ. Sau một khoảng thời gian cực kỳ dài. Nhiễm Hồng Y gối đầu lên cánh tay của Lâm Phong, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng. "Ừm, vẫn cảm giác giống vậy." Lâm Phong nỉ non nói: "Tiếp tục." "Ô...tịch"
Bạn cần đăng nhập để bình luận