Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 174: Không Gian hệ dị năng tiến triển (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 174: Dị năng hệ không gian tiến triển (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Ngày thứ hai.
Trong túc xá.
Trận chiến phản công Địa Quật khiến Sở Tiên Lam và hai nàng cảm nhận được một tia áp lực, cũng càng thêm có động lực. Đồng thời cũng càng trân trọng khoảnh khắc hiện tại. Lâm Phong cùng hai tỷ muội đã có một buổi tâm tình ôn tồn khá lâu.
"Leng keng."
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ba người đồng thời ngẩn người.
"Chắc là ba ta."
Sở Tiên Lam hé đôi môi nhỏ nhắn thốt lên.
Nàng vội mặc quần áo chỉnh tề đi mở cửa.
Đôi mắt trái nhỏ bé sưng húp của Sở Thiên Dương vẫn còn ở chỗ cũ. Bất quá khi Sở Thiên Dương nhìn thấy Lâm Phong thì ngây ra một lúc.
"Nữ... Lâm Phong, sao ngươi cũng ở đây?"
Sở Thiên Dương suýt chút nữa thốt ra từ con rể.
Sở Tiên Nhi vội vàng nói: "Cái đó, ba người chúng ta đang tu luyện."
Vừa nghe lời này, lông mày Lâm Phong khẽ nhíu lại. Tiên Nhi, ngươi đúng là một con bé tinh ranh mà.
"Tu luyện à, ha hả tu luyện tốt."
Sở Thiên Dương trong lòng đại định.
Thầm nghĩ, không ngờ hai đứa con gái “lẻ loi” của mình lại còn rất chịu khó. Ân. Vậy mới gọi là yêu đương đúng không.
Bất quá nghĩ kỹ lại thì cũng phải thôi, Lâm Phong mạnh như vậy, hai nha đầu chắc chắn là có áp lực rồi. Càng nghĩ, Sở Thiên Dương lại càng vui vẻ. Vốn dĩ khó chịu vì Phong Mãn Cung sắp lên cấp cũng lập tức bị vứt ra sau đầu.
"Ha hả, ba tới đây không có chuyện gì, các con cứ tự nhiên."
Sở Thiên Dương ngồi ở trên ghế sa lon nói.
"Ba, bọn con rất khỏe."
Sở Tiên Lam duỗi người có chút buồn ngủ. Vốn định ôm Lâm Phong ngủ một giấc ngon lành.
"Khó ngủ vậy sao?"
Sở Thiên Dương nhíu mày: "Vậy thì được rồi, các con ngủ đi."
Sở Thiên Dương cũng không có chuyện gì. Lại thêm việc đêm qua cùng ai đó đánh một trận bị yếu thế, áp lực trong lòng đột nhiên tăng lên. Hắn đè Phong Mãn Cung mấy chục năm rồi. Cũng không thể để lão tiểu tử kia vượt qua. Nếu không... về sau lại bị nói móc.
"Ba ba gặp lại."
Sở Tiên Nhi nói.
Sở Thiên Dương gật đầu, nhìn Lâm Phong hiền từ nói: "Lâm Phong, lão phu có thể gọi thân mật ngươi một tiếng Tiểu Lâm được không?"
"Đương nhiên là có thể, Sở hiệu trưởng."
Lâm Phong đáp.
"Ha ha, vẫn còn gọi ta hiệu trưởng nữa sao?"
Sở Thiên Dương cười híp mắt nói.
"Khụ khụ, Sở thúc thúc."
Lâm Phong nói.
"Hắc hắc, như vậy mới đúng chứ."
Sở Thiên Dương trong lòng sung sướng: "Tiểu Lâm à, cũng không nên chỉ chú trọng tu luyện, thân thể cũng phải để ý, nên kết hợp lao động và nghỉ ngơi."
"Ha ha, tuổi trẻ thật là tốt!"
Sở Thiên Dương nói: "Tương lai là của các ngươi, bọn lão già này sẽ cố hết sức giúp các ngươi tạo ra một môi trường tốt hơn."
"Đi nhé!"
"Ba ba gặp lại."
Hai nàng đồng thanh nói.
Ngoài cửa.
Sở Thiên Dương nhìn ánh mặt trời ấm áp, tâm tình hết sức tốt. Con gái biết tiến thủ, con rể tương lai cũng quá lợi hại. Nếu như Lão Phong không vượt qua mình, thì nhân sinh này quả thực hoàn mỹ! Nghĩ như vậy, Sở Thiên Dương khe khẽ hát rồi đi...
Buổi trưa ngày thứ hai.
Trong phòng trọng lực.
Trận chiến phản công Địa Quật, Lâm Phong thu hoạch được vô cùng phong phú. Thậm chí có thể nói là xưa nay chưa từng có! Trong đó điều khiến Lâm Phong hưng phấn nhất dĩ nhiên chính là dị năng thứ ba.
Trong túc xá.
Ký chủ: Lâm Phong
Cảnh giới: 4 sao Chiến Tướng
Dị năng: Vô Tướng Minh Lôi (siêu X), Vô Cực Thần Dũ (siêu X), Hệ không gian (chưa kích hoạt)
Chiến kỹ: Cửu U Phong Lôi trảm (đại thành), Thần Điện Ngự Lôi Bộ (đại thành), Thất Kiếp trảm Long Quyết (đại thành), Dị năng nhập môn pháp (áo nghĩa). Thần Tốc Tinh Lưu thiểm (nhập môn)
Áo nghĩa: Vô Tướng Minh Lôi phá
Nhìn bảng thuộc tính phong phú hơn rất nhiều, Lâm Phong nở nụ cười. Lần này, việc thực lực tăng lên chỉ là thứ yếu. Dị năng và thân pháp đều được làm mới. Đợi đến khi dị năng hệ không gian được kích hoạt, tin chắc chiến lực của mình sẽ còn tăng lên trên diện rộng.
"Ông!"
Khi Lâm Phong lấy Hư Không Pháp Ấn ra, lập tức cảm thấy một tia ba động truyền đến từ trong cơ thể. Lâm Phong biết, đó là do dị năng hệ không gian không tên kia mang lại.
Chợt, Lâm Phong rót linh năng bao phủ Hư Không Pháp Ấn.
Ngay sau đó, Hư Không Pháp Ấn đột nhiên biến mất. Lâm Phong ngẩn người một chút, cái này là bị hấp thụ rồi sao?
Ngay lúc này, Lâm Phong phát hiện bảng thuộc tính đã thay đổi! Phía sau Hệ Không Gian xuất hiện thêm con số 1/4.
"Xem ra còn thiếu 3 lần nữa."
Lâm Phong lẩm bẩm nói.
"Có lẽ chỉ cần đi một chuyến Địa Quật là đủ rồi."
Lâm Phong tự nhủ. Nếu như tìm được càng nhiều chí bảo loại không gian để thôn phệ, hoặc hệ thống ban thưởng đặc biệt, như vậy chắc chắn sẽ rất nhanh.
Sau khi hấp thu Hư Không Pháp Ấn, Lâm Phong phát hiện mình dường như có thêm một chút nhạy bén với không gian. Tuy là chỉ một chút thôi, nhưng sau khi thử nghiệm thì kinh ngạc phát hiện, tốc độ của hắn và tốc độ thi triển dị năng đã tăng lên một chút. Điều này làm Lâm Phong thêm phần mong chờ hơn.
"Hội khen thưởng hẳn là sắp bắt đầu rồi chứ?"
Lâm Phong nhìn đồng hồ rồi quyết định xuất quan. Vừa ra khỏi phòng trọng lực, hai bóng hình quen thuộc xuất hiện.
"Chu Nham?"
Thần tình của Lâm Phong cổ quái. Lúc mới đến trường học, hắn cũng vì chuyện cái ghế sa lông mà cùng Chu Nham và thôi Nhất Minh đánh một trận... lúc đó hai người bị đánh rất thảm.
Chu Nham cũng ngây người, không ngờ lại có thể đụng phải Lâm Phong ở đây.
"Lâm Phong."
Chu Nham nhanh chân tiến lên. Chợt cúi người bái một cái thật sâu. Thôi Nhất Minh cũng làm tương tự.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Lâm Phong nhíu mày.
"Lâm Phong, lần trước là chúng ta không đúng!"
Chu Nham hít sâu một hơi nói: "Chúng ta đến nhận lỗi với ngươi."
Trong khoảng thời gian này, tiến bộ của Lâm Phong bọn họ đều thấy rõ trong mắt. Tận mắt nhìn Lâm Phong leo lên đỉnh Thiên Vương Sơn, rồi từng bước tạo nên những kỳ tích khiến bọn họ phải ngưỡng vọng. Sự hận ý trong lòng từ lâu đã tan biến không còn dấu vết. Mà thay vào đó, giống như những học sinh khác, là sự kính nể cuồng nhiệt đối với Lâm Phong.
"Học sinh đánh nhau, va chạm nhỏ nhặt là chuyện bình thường."
Lâm Phong cười vỗ vai Chu Nham nói: "Ta không để trong lòng, các ngươi cũng đừng lo lắng."
Chu Nham gật đầu. Lâm Phong đã là một cường giả thực thụ. Nhưng đối với bọn họ, nhất là với mình, vẫn hiền lành như vậy. Càng nghĩ, Chu Nham càng thấy trước đây mình chẳng khác nào một món đồ.
"Ta về trước đây."
Lâm Phong nói.
Nhìn theo bóng dáng Lâm Phong rời đi, Thôi Nhất Minh cảm khái nói: "Chu lão đại, đột nhiên ta thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trong thời đại này."
"Đúng vậy."
Chu Nham lẩm bẩm. Tuy là bọn họ thua xa Lâm Phong, nhưng lại có thể nhìn thấy một Truyền Kỳ sinh ra. Nhìn tương lai Chí Tôn Nhân Tộc quật khởi. Đây chẳng phải là một niềm hạnh phúc sao?
"Thôi Nhất Minh, ta có một ý tưởng mới!"
Chu Nham nói.
"Chu lão đại, anh cứ việc phân phó."
Thôi Nhất Minh nói.
"Phân phó cái cọng lông, ta nói là từ giờ trở đi, ta muốn hoàn lương!"
"Hoàn lương?"
"Không sai! Cậy mạnh hiếp yếu có là gì chứ, từ hôm nay trở đi, Chu Nham ta sẽ giúp đỡ những người yếu thế."
"À?"
"A em gái ngươi! Sau này chúng ta định kỳ giúp các tân sinh phụ đạo, Lâm Phong tiến bộ, chúng ta cũng phải thay đổi tốt hơn."
"Đúng đúng! Vẫn là Chu lão đại cao kiến! Nghĩ đến sau này cũng là một nhân vật giống Lâm Phong à."
"Cút đi! Nịnh bợ sai rồi, có chút tự lượng sức mình ta vẫn có."
Khi Lâm Phong đi đến Đại Lễ Đường của trường học, ngoài Phong Mãn Cung cùng các cao tầng của đại học Ma Đô ra, còn có Diệp Tôn cũng tới. Ngoài ra, còn có thêm một bóng người xa lạ nữa.
Quân Vũ Hầu Vương Quyền! (năm mới, chúc mọi người một năm trâu đại cát, vạn sự như ý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận