Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 206: Chết gần hết rồi (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Chương 206: Chết gần hết rồi (cầu hoa tươi cầu buff kẹo ) Bộ dạng này, coi như đội kèn Suona tới cũng phải quỳ, thật sự là chết quá nhiều rồi."
"Không ổn, dường như không gian xung quanh dày đặc hơn!" Ma Hồng Diễm sắc mặt hoảng sợ nói.
Nơi này đơn giản là ma quỷ!
Trước kia dù có lưỡi đao không gian, nhưng sẽ không nhiều lần như thế chứ!
Bây giờ thì khác, bốn phía đều là vô số lưỡi đao không gian.
Những lưỡi đao không gian này trong mắt Ma Hồng Diễm, giống như Lưỡi Hái tử Thần vậy.
Đi ra bên ngoài ư! Ngược lại sẽ chết nhanh hơn.
Ở chỗ này tiếp tục cướp đoạt Cổ Hoàng kết tinh cũng không an toàn.
Thật sự là tà môn."
"Nơi này... Nơi này có gì đó quái lạ." Nói Khả Hãn run giọng nói.
Trước kia Cổ Hoàng bí cảnh chỉ là tỉ lệ tử vong khá cao, nhưng lần này căn bản là Cửu tử nhất sinh a!
May là Viêm Cổ và Viêm Chân đều sợ toát mồ hôi lạnh cả người.
Nơi này, thật không phải chỗ người thường đến!
Phản ứng của mọi người, Lâm Phong đều nhìn hết vào mắt.
Bỗng Lâm Phong giả vờ hoảng sợ nói: "Bản Hoàng không làm! Bản Hoàng phải về!"
Nói rồi liều mạng chạy ra bên ngoài.
"Hoàng Đệ!"
Viêm Cổ sợ đến sắc mặt biến đổi lớn.
Tên đáng chết này, không biết không gian xung quanh dày đặc hơn sao?
Quả nhiên!
"Phập phập!"
"A!"
Lâm Phong âm thầm thao túng lưỡi đao không gian cho bắp đùi mình một nhát.
Nhất thời máu chảy như suối.
Lâm Phong làm bộ kinh hãi, đứng lên chưa từ bỏ ý định tiếp tục chạy ra phía ngoài.
"Phập phập!"
Lại một đường lưỡi đao không gian rơi vào lưng Lâm Phong.
Nhất thời máu thịt be bét, vết thương sâu đến tận xương.
Một màn này khiến Viêm Chân và mọi người đều biến sắc mặt!
"Quả nhiên, e rằng toàn bộ bên ngoài đều bị lưỡi đao không gian chắn lại!" Viêm Chân hít vào một hơi nỉ non nói: "Thật phiền phức."
Còn những người khác, càng thêm hoảng loạn.
Ngay cả Thất Hoàng tử cường đại như vậy còn thê thảm như thế, bọn họ muốn đi ra ngoài chẳng phải là sẽ chết nhanh hơn sao?
Nhất thời, không ai dám chạy ra ngoài nữa.
"Vút!"
Nhân lúc mọi người còn đang nghi ngờ bất định, Viêm Cổ đột nhiên ra tay bắt lấy một viên Cổ Hoàng kết tinh.
Một màn này lại lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Thế là, mọi người không chạy ra ngoài nữa mà bắt đầu gia nhập vào đại quân cướp đoạt.
Lâm Phong nhíu mày, xem ra bán thảm vẫn có tác dụng.
Cho đến bây giờ hắn đã lợi dụng lưỡi đao không gian giết hơn 300 người.
Còn lại hơn 200 người, bây giờ đều tụ tập ở dưới bia Cổ Hoàng càng dễ dàng hơn.
"Phập ~!"
Hầu như mỗi 1 giây lại có người chết đi.
Những người còn sống không khỏi tinh thần tan vỡ.
Ngay cả Viêm Cổ cũng mất đi hứng thú cướp đoạt Cổ Hoàng kết tinh.
"Rốt cuộc là vì sao!"
Viêm Cổ vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu cặn kẽ.
Ở đây là bí cảnh, rõ ràng như Địa Ngục.
Mới có bao lâu chứ?
Mà đã chết hơn 350 người.
Cứ như vậy tiếp tục nữa, mọi người đều phải chết thôi.
"Mọi người hãy nghe ta nói!"
Nghĩ vậy Viêm Cổ trực tiếp từ bỏ cướp đoạt.
Lâm Phong ánh mắt khựng lại.
Tên gia hỏa này lại gây sự a!
Đã như vậy..."
"Chư vị đều đừng giành, trước hết nghĩ cách... A!"
Lâm Phong không cho Viêm Cổ cơ hội nói tiếp, trực tiếp một cái không gian lưỡi dao xuyên qua bắp đùi Viêm Cổ.
Viêm Cổ đau đớn mồ hôi lạnh đầm đìa, bất chấp nói tiếp, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
Tàn sát vẫn tiếp tục diễn ra.
Những kẻ thất bát tinh hầu như chạm vào là chết.
Mà tông sư tột cùng cũng không cầm cự được vài cái liền mất mạng.
Dần dần, không ai dám đi tranh đoạt Cổ Hoàng kết tinh nữa.
Dù trên mặt đất đã rơi ba cái Cổ Hoàng kết tinh, cũng không còn ai đi nhòm ngó.
Mỗi người đều là vẻ mặt hoảng sợ tột độ.
Thậm chí có không ít người sợ đến run rẩy toàn thân, sắc mặt trắng bệch.
Đến lúc này, tất cả những chiêu thức bảo mệnh đều đã dùng hết.
"Làm sao đi ra ngoài được?"
"Phụ thần, mau tới cứu ta!"
Đã có người triệt để suy sụp.
Loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Lâm Phong cũng tỏ vẻ uể oải thảm thiết nói: "Phụ hoàng..."
Thấy Hoàng Đệ nhà mình thê thảm như thế, Viêm Cổ cũng không kịp đau lòng nữa.
Lâm Phong một bên than thở, một bên âm thầm ra tay.
Sau 5 phút.
Dưới bia Cổ Hoàng chỉ còn lại hơn mười người!
Xung quanh, đều là thi thể.
Nói Khả Hãn, Thanh Thần, Viêm Nguyệt...
Hơn nữa hầu như không ai còn nguyên vẹn.
Mẹ ruột tới cũng không thể nhận ra.
Xác thực là thảm liệt!
Bên cạnh bia Cổ Hoàng, còn có xác của Viêm Phương nằm đó.
Đây là thật.
Lúc trước Lâm Phong đầu tiên là giết Ma Hồng Diễm, sau đó thừa dịp loạn lấy xác của Ma Hồng Diễm đi, đồng thời đem xác của Viêm Phương phóng xuất.
Sau đó lại biến thành Ma Hồng Diễm nằm trên mặt đất, bày ra bộ dạng gần chết.
"Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Hai cánh tay Viêm Cổ bị chặt đứt ném ở một bên, trong lòng lại vừa kinh sợ vừa bi thống.
Hoàng Đệ nhà mình đang nằm ngay gần đó, hắn thậm chí không biết là chết từ lúc nào.
Là một người nổi bật trong đám hoàng tử của Thiên Viêm Hoàng Triều, Viêm Cổ chưa bao giờ bất lực, sợ hãi như ngày hôm nay.
Hắn thậm chí còn hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
"Trước đây bia Cổ Hoàng cũng thế này sao?"
Huyễn Nhẫn nằm trên mặt đất thở thoi thóp hỏi.
Hắn đã không còn sức phản kháng.
Lúc này là trạng thái chờ chết.
Đương nhiên Lâm Phong sẽ không để cho Huyễn Nhẫn chết, tên gia hỏa này hắn còn có chỗ dùng lớn mà.
Không ai trả lời câu hỏi của Huyễn Nhẫn.
Mỗi người đều là vẻ mặt tuyệt vọng.
Cũng không ít người đã thất thanh khóc rống lên.
Những tinh anh trẻ tuổi bậc nhất Địa Quật, đều là một Đại thiên kiêu, đã bị Lâm Phong hành hạ đến mức không còn hình người.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp phải cảnh tượng kinh khủng như vậy.
"Cũng sắp rồi."
Lại lén lút giết thêm vài người nữa, Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, trong đám hoàng tử còn có Viêm Chân và Viêm Cổ còn sống.
Mặt khác một số vương tử đại tộc cũng còn sống.
Nơi đây dù sao cũng là Thiên Viêm Hoàng Triều, nếu như giết sạch hết, có lẽ sẽ gây nên cơn giận của Thú Hoàng.
Đến lúc đó Lâm Phong sẽ nguy hiểm.
Những người may mắn còn sống sót chờ đợi một lúc, phát hiện cũng không có lưỡi dao không gian rơi xuống nữa.
"Lưỡi đao không gian... Dường như không còn?"
Viêm Chân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia rung động.
Viêm Cổ cũng phát hiện ra.
Bỗng nhìn về phía một vương tử gần chết ở gần đó.
Sau đó vung tay lên ném người đó ra...
"Bùm!"
Người vương tử kia không có chút sức phản kháng nào, từ trên không trung rơi xuống đất, trực tiếp chết luôn.
"Dường như thật sự không có!"
Thấy cảnh tượng đó, mọi người đều chấn động tinh thần.
"Đi mau!"
Đồng tử Viêm Cổ hơi co lại. (Tạm thời có vẻ đã ổn), hắn không biết đây chỉ là tạm thời hay gì, nhưng cứ đi nhanh lên đã.
Nhất thời Viêm Cổ lấy lại tinh thần, bỏ chạy.
Xung quanh đám người lập tức tan tác như chim muông.
"Thật sự không có sao?"
Khi Viêm Cổ và đám người chạy được rất xa mới dừng lại.
Đầu tiên là sững sờ.
Sau đó mừng đến phát khóc.
May mà Viêm Cổ cũng đôi mắt đỏ hoe.
Nếu không có người ngoài ở đó, hắn thực sự muốn khóc một hồi.
Sống sót sau tai nạn, thật sự là quá khó khăn.
Lâm Phong dư quang liếc nhìn Huyễn Nhẫn một bên đang cố gắng đứng dậy rời đi.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Sau một khắc, không gian dị năng khởi động, không gian xung quanh Huyễn Nhẫn đột nhiên sụp xuống.
"A!"
Huyễn Nhẫn đáng thương kêu lên thảm thiết rồi chết ngay tức khắc.
"Xong rồi."
Khóe miệng Lâm Phong hơi hơi nhếch lên.
Lập tức hóa thành dáng vẻ Huyễn Nhẫn, rồi đem xác của Huyễn Nhẫn lấy đi.
Nhìn thoáng qua những xác chết xung quanh, ánh mắt Lâm Phong xanh biếc.
Những trữ vật giới kia, đều là của ta!
Tất cả Cổ Hoàng kết tinh, đều là của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận