Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 117: Cảm ngộ áo nghĩa (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Hắn gắng gượng nhìn lên màn hình lớn, thấy Kế Vô Tương như chiến thần từng bước tiến lên núi lễ Phật, oai phong lẫm liệt. "Lâm Phong… sắp thua rồi!" Phong Mãn Cung cũng chìm trong thất vọng. Áo nghĩa cảnh giới, Bát Tinh Chiến Tướng, đây không phải là đối thủ Lâm Phong có thể đương đầu! "Đại học Đế Kinh thành lập 864 năm, trong 864 năm qua vẫn luôn là đệ nhất." "Dù cho các trường khác có lớp sau giỏi hơn lớp trước, Đế Kinh vẫn là số một." "Danh hiệu này, là do vô số tiền bối, anh liệt chung tay dựng nên." "Là bao thế hệ người Đế Kinh dùng máu và thịt bồi đắp mà thành, vị trí số một này đã ăn sâu vào trong xương tủy của mỗi người chúng ta." "Nó vừa là vinh dự, cũng vừa là áp lực." Viêm Cực Thiên trầm giọng: "Ta không rõ cái ngôi vị đệ nhất này sẽ giữ được bao lâu, nhưng ít nhất không thể để nó rơi vào tay ta." "Điểm này ta biết, Kế Vô Tương biết, tất cả sư sinh Đế Kinh đều biết." "Vì vinh dự này, vì những thế hệ đi trước, ngôi đầu bảng này tuyệt đối không thể mất!" "Vậy nên… xin lỗi người bạn già, năm nay Đế Kinh nhất định là quán quân!" Lời của Viêm Cực Thiên vang vọng khắp cả khán đài, thậm chí hàng ghế khán giả phía sau cũng nghe rõ mồn một. Tức thì, sắc mặt của hai chị em Sở Tiên Lam biến đổi. Lăng Vi cũng tái mặt. Hết thảy sinh viên Ma Đô đều thay đổi sắc mặt. Bát Tinh Chiến Tướng và cảnh giới áo nghĩa trong truyền thuyết! Hai thứ này kết hợp lại tạo nên một quái vật khủng bố, Kế Vô Tương! Liễu Nghị nắm chặt tay, cảm thấy khó thở. Đối diện với Kế Vô Tương, vị thiên vương truyền thuyết này, Lâm Phong… chắc là sẽ không sao chứ. "Đế Kinh cố lên!" "Thanh Long vô địch!" Bất chợt, Nhạc Thanh Nghiêm đứng dậy, mặt đỏ bừng, sau đó tất cả học sinh Đế Kinh cùng nhau hô lớn. "Giết chết Ma Đô, thành tựu Truyền Kỳ!" "Vô địch Đế Kinh, Truyền Kỳ Đế Kinh!" Từng khẩu hiệu hô vang. Tất cả học sinh Đế Kinh đều kích động, hưng phấn, kiêu ngạo. Ngay cả các lão sư cũng vậy. Ma Đô rất mạnh, nhưng bọn họ có Kế Vô Tương! Có Kế Vô Tương thì vinh dự đệ nhất của Đế Kinh vẫn còn! Năm ngoái thế nào, năm nay vẫn vậy! Ngược lại, bên phía Ma Đô thì lại im lặng. Lâm Phong rất mạnh, nghiền ép ba Đại thiên vương, làm Ô Lệ Lệ trọng thương. Thực lực này hiếm có ai sánh bằng, thiên phú thì lại càng vô địch. Nhưng đáng tiếc là xuất phát quá muộn, còn Kế Vô Tương thì sao, vừa đầy tháng đã được các thầy cô trường đại học Đế Kinh nhận về và đưa đến trường. Từ nhỏ đến lớn đều được tiếp nhận nền giáo dục tân tiến nhất, dùng toàn những tài nguyên tốt nhất. Nếu cho Lâm Phong thêm chút thời gian nữa, chắc chắn cậu có thể vượt qua Kế Vô Tương. Và mọi người đều biết, sang năm khi cuộc chiến Thiên Vương Sơn nổ ra, Lâm Phong sẽ tuyệt đối xứng đáng là người mạnh nhất, sẽ tạo ra một truyền kỳ mới. Nhưng mà, đây không phải là trên Thiên Vương đài. Hoàng Phủ Ngự thất thần. Khi chứng kiến khí thế Kế Vô Tương không ngừng tăng lên, đạt đến Bát Tinh chiến tướng, Hoàng Phủ Ngự như người mất hồn. Lý Phụng Tiên cũng sững sờ. Tuy Lý Phụng Tiên cực kỳ tự tin và kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Kế Vô Tương thì không thể động dậy nổi. Kế Vô Tương giống như một ngọn núi lớn sừng sững trước mặt những thiên kiêu. Làm cho mọi thiên kiêu, quái vật chùn bước, đầy vẻ kính nể. "Ầm!" Kế Vô Tương bước một bước dài, đứng trước mặt Lâm Phong. Cuối cùng, hai người cũng đặt chân lên đỉnh Thiên Vương Sơn! Lâm Phong nhìn Kế Vô Tương, Kế Vô Tương nhìn Lâm Phong. Bỗng nhiên cả hai cùng nở nụ cười. Khoảnh khắc sau, Lâm Phong chắp tay, đây là lễ tiết của võ nhân kiếp trước. "Đại học Ma Đô, Lâm Phong." Kế Vô Tương hơi ngẩn người, chợt cũng chắp tay, thần sắc trịnh trọng: "Đại học Đế Kinh, Kế Vô Tương." Vừa dứt lời, hai người lập tức động thủ! "Ầm!" Tốc độ của Lâm Phong nhanh hơn, một quyền đánh vào bụng Kế Vô Tương. Một quyền này, ước chừng dùng hai thành linh năng. Thế nhưng "Phanh!" Kế Vô Tương không hề hấn gì! Lớp long lân màu xanh rậm rạp nửa người trên, ánh thanh quang lấp lánh đã trung hòa Hủy Diệt Kiếp Lôi. "Áo nghĩa?" Đồng tử Lâm Phong hơi co lại. Cảnh giới này, hắn từng nghe Phong Mãn Cung nói qua. Khi đạt đến cảnh giới áo nghĩa, Giác Tỉnh Giả chính là chủ nhân của dị năng. Hay có thể nói, Giác Tỉnh Giả chính là dị năng! Hai người đã là một thể. Khi đến cảnh giới này, có thể kích phát tối đa tiềm lực của dị năng. Dị năng của Kế Vô Tương là Thanh Long cấp S, long lân vốn đã có lực phòng ngự cực mạnh, nay thêm cảnh giới áo nghĩa, có thể đỡ được một quyền của Lâm Phong cũng chẳng có gì lạ. "Ầm!" Ngay lúc Lâm Phong đánh trúng Kế Vô Tương, Kế Vô Tương cũng xuất thủ. Móng vuốt rồng kinh khủng mang theo khí thế vô song đánh vào bụng Lâm Phong. Nhưng ngay sau đó, một tia chớp xẹt qua, Lâm Phong ung dung tránh được. Kế Vô Tương hít sâu một hơi. Tốc độ của Lâm Phong là một vấn đề khó nhằn. Trận chiến này, thật không thoải mái. "Đến!" Nói xong, Kế Vô Tương dẫn đầu phát động công kích. Chứng kiến hai người giao đấu ngươi tới ta đi bất phân thắng bại, mọi người đều ngây người. "Hai tên quái vật này." Ô Lệ Lệ ánh mắt phức tạp nói. Tuy nàng trọng thương, nhưng nhờ vào dị năng mà nàng vẫn gắng gượng được. Lúc này thấy phong thái vô địch của hai người trong lòng không khỏi có chút thất vọng. "Tiếp tục như vậy Lâm Phong sẽ thua." Lúc này Lý Phụng Tiên hơi cau mày nói. Tuy Lâm Phong công kích rất mạnh, nhưng không gây ra chút tổn thương nào cho Kế Vô Tương. Dù sao cũng là cảnh giới áo nghĩa, đây là một siêu cấp sát khí. Còn Kế Vô Tương lại công kích mãnh liệt hơn, tuy tỉ lệ trúng đích không cao, nhưng vẫn khiến Lâm Phong không có cơ hội ngưng tụ Kiếp Lôi Phân Thân. Lúc này, chỉ cần Lâm Phong hơi phân tâm một chút sẽ nghênh đón một đòn sấm sét, nên cậu không dám khinh thường. Thế nhưng, duy trì tiêu hao liên tục dần dần khiến Kế Vô Tương thích ứng với tốc độ của Lâm Phong, lúc đó Lâm Phong sẽ gặp nguy. Thanh Long của Kế Vô Tương là một dị năng thú hóa hiếm có. Năng lực cảm ứng và khả năng thích ứng quá sức tưởng tượng. Tất cả năng lực này khi kết hợp lại trong tay Kế Vô Tương thì càng phát huy ra sức mạnh to lớn. "Ngươi nói sai rồi." Nhưng mà, Lý Phụng Tiên vừa mới nói xong, Hoàng Phủ Ngự đã lắc đầu: "Ngược lại ta cảm thấy, Lâm Phong đang cảm ngộ áo nghĩa của Kế Vô Tương." Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Phụng Tiên biến đổi. "Lâm Phong chắc mới gia nhập cảnh giới tùy tâm không bao lâu, nên việc Kế Vô Tương sử dụng dị năng sẽ cho cậu ấy một sự chỉ dẫn lớn?" Lý Phụng Tiên cũng hiểu ra. Hoàng Phủ Ngự gật đầu. Nhưng rồi ngay lập tức lại thở dài: "Đáng tiếc, Lâm Phong vẫn sẽ thua." "Kế Vô Tương chắc cũng biết Lâm Phong đang cảm ngộ, hắn cho Lâm Phong cơ hội, chẳng phải đang tự cho mình cơ hội sao?" "Cũng như lời ngươi nói, một khi Kế Vô Tương thích ứng được tốc độ của Lâm Phong, thì Lâm Phong sẽ xong đời." Hoàng Phủ Ngự và hai người đã nhìn ra, Phong Mãn Cung và những cường giả khác tự nhiên càng nhận ra. Lập tức, tâm trạng càng thêm nặng nề. Viêm Cực Thiên thì lại thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, Lâm Phong đã tạo cho ông một áp lực không hề nhỏ. Giờ thấy hai người kịch chiến luân phiên, Viêm Cực Thiên triệt để yên tâm. Lúc này, "Cũng gần xong rồi!" Trong lòng Lâm Phong một mảnh thanh minh. Không hổ là áo nghĩa kỳ, cách Kế Vô Tương sử dụng dị năng quả thực đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Điểm này Lâm Phong tự cảm thấy không bằng. Đương nhiên, Lâm Phong cũng không tự xem nhẹ mình, dù sao thời gian tu luyện của hắn vẫn còn hạn chế. "Kế Vô Tương, kiểu đấu này thật nhàm chán!" Lâm Phong lui lại phía sau rồi lên tiếng: "Đem bản lĩnh thật sự ra đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận