Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 261: Cho bọn hắn khai mở nhãn giới (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 261: Cho bọn hắn mở mang tầm mắt (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
Lúc này Lâm Phong phát hiện chỗ tốt của tinh thần lực mạnh. Đầu tiên, Lâm Phong đối với dị năng độ nhạy bén càng cao, nói cách khác điều này có trợ giúp cực lớn trong việc nâng cao khả năng khống chế dị năng. Thứ nhì, khi Lâm Phong sử dụng dị năng chiến kỹ hoặc tự nghĩ ra áo nghĩa kỹ thuật để chiến đấu thì có thể nhận ra phương thức cải tiến rõ ràng hơn. Mặt khác, khi Lâm Phong sử dụng Cực Băng Hàn Tinh, tinh thần lực dường như có thể cung cấp một sự tăng phúc nhất định về uy lực. Vốn dĩ, Lâm Phong không quá coi trọng một khía cạnh này. Nhưng theo sự nâng cao về thực lực và tầm nhìn, tầm quan trọng của tinh thần lực đã tăng lên.
Sau khi thực nghiệm hoàn tất, tâm niệm Lâm Phong vừa động, nhất thời Cực Băng Hàn Tinh hóa thành một chiếc nhẫn đeo vào tay Lâm Phong. Lâm Phong thích thú không nỡ rời tay. Đừng thấy Tả Khâu Hàn cho một cách bình thản, nhưng Lâm Phong biết, Tả Khâu Hàn ngưng tụ ra cái này hẳn là tốn rất nhiều tâm tư, thậm chí không làm được còn bỏ thêm vào những thiên tài địa bảo khác ở bên trong.
Khi Lâm Phong đi ngang qua khu giảng đường thì phát hiện mọi người đang học. Thấy không có việc gì, Lâm Phong tìm đến lớp học của mình, quyết định vào nghe thử một chút. Tiết học này vừa vặn do Lăng Vi chủ giảng, nội dung lại là phân tích đặc điểm của dị thú. Trong khoảng thời gian này, tất cả các tân sinh đều đã xuống Địa Quật. Thậm chí, việc ở dưới Địa Quật đã trở nên rất bình thường. Có khi là học tập cấp cứu, có khi là cùng dị thú chém giết. Cũng có khi là chuyên giảng về các loại tri thức địa lý.
Ở hàng ghế cuối cùng của lớp học, Sở Tiên Lam nghe có chút đần độn và vô vị. Nàng đã chiến đấu với dị thú không biết bao nhiêu lần rồi, loại giờ học này khiến nàng cảm thấy chán gấp bội. Lúc này, nàng đang vẽ hình Lâm Phong trong quyển vở nhỏ, vừa vẽ vừa lén lút vui vẻ. Ngược lại, Sở Tiên Nhi lại nghe rất nghiêm túc. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.
Lâm Phong chắp tay sau lưng, vẻ mặt giống như chủ nhiệm lớp, thỏa mãn gật đầu. Vẫn là Tiên Nhi chu đáo. Còn Lam Lam này, vẫn phải có thêm thực chiến mới được. Nghĩ vậy, Lâm Phong đẩy cửa phòng học ra.
"Két."
"Ai lại đến muộn vậy..." Lăng Vi hơi nhíu mày liễu, vừa định phê bình thì đột nhiên ngây ra một lúc. "Lâm Phong, ngươi..." Lăng Vi chưa nói hết câu, mọi người trong phòng học đã đồng loạt quay đầu lại. Sau một khắc, cả phòng học trở nên sôi trào!
"Ngọa Tào, Phong ca tới kìa!"
"A.. A.. A.. Ta không phải đang mơ chứ, Phong ca đẹp trai quá!"
"Phong ca xuất quan rồi sao?"
Nhất thời không ít người đều có thần tình kích động, có người còn lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Khụ khụ!" Lăng Vi ho nhẹ một tiếng, đám người lập tức im lặng.
"Lâm Phong." Sở Tiên Lam trong nháy mắt cảm thấy thế giới bừng sáng, nàng gấp cuốn vở lại, cao hứng nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Sở Tiên Nhi trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười từ tận đáy lòng.
"Vào lớp học." Lâm Phong gật đầu với Lăng Vi, rồi ngồi xuống bên cạnh hai nàng.
"Hì hì, lại được cùng Phong ca đi học rồi." Sở Tiên Lam nhất thời cảm thấy sung sướng.
"Chúng ta tiếp tục nào." Lăng Vi chỉ vào máy tính nói.
Ở hàng cuối cùng, đôi mắt đẹp của Sở Tiên Lam cứ nhìn xiên xẹo Lâm Phong, dường như nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Bàn tay nhỏ bé còn kéo tay Lâm Phong, hận không thể dán cả người vào người Lâm Phong.
Lâm Phong cười cười nói nhỏ: "Sao thế, nửa tháng không gặp nhớ nhung rồi hả?"
Mặt Sở Tiên Lam đỏ lên, giơ bàn tay trắng như phấn nện cho Lâm Phong một cái: "Cái gì chứ!"
Lòng Lâm Phong có chút xao động. Bàn tay to bắt đầu không yên phận.
Sở Tiên Nhi liếc thấy, sắc mặt đỏ ửng: "Lâm Phong, đang học đấy."
"Ừm, ta nghe mà." Lâm Phong sử dụng Tả Hữu Hỗ Bác thần công. Hai nàng liếc mắt, cũng tùy ý cho Lâm Phong muốn làm gì thì làm. Cũng may là hàng ghế cuối này không ai ngồi, nếu không Lâm Phong thật sự không có cơ hội này.
Nửa giờ sau, một lớp học này cuối cùng cũng kết thúc trong sự dày vò của hai nàng.
"Lâm Phong, đến phòng làm việc của ta." Sau khi tan học, Lăng Vi đột nhiên sắc mặt ửng hồng nói.
Lâm Phong nhíu mày rồi đi theo. Sau khi Lâm Phong rời đi, Sở Tiên Lam nói: "Xong rồi, Lâm Phong lại bị phạt."
"Sẽ không đâu." Sở Tiên Nhi vừa thu xếp váy vừa cười hây hây: "Về thôi!"
"Tỷ, về làm gì?" Sở Tiên Lam vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta không phải định đi Địa Quật sao?"
"Còn không phải vì hắn sao?" Sở Tiên Nhi nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lời vừa nói ra, mặt Sở Tiên Lam cũng đỏ bừng. Vừa nghĩ đến người nào đó đã nửa tháng không gần gũi, nhất thời nàng run rẩy cả người. Nàng thực sự có chút sợ hãi.
Đến phòng làm việc của Lăng Vi, Lâm Phong cười cười nói: "Lăng lão sư đây là định cho ta buổi học sinh lý sao?"
Lăng Vi trừng Lâm Phong một cái: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có còn nhận người nữa không."
Lời vừa nói ra, Lâm Phong ngây người ra một lúc.
"Ngươi không tính làm lão sư nữa hả?"
"Ứng lão nói ngươi định mở một khu võ giáo mà, ngươi quên rồi à?" Lăng Vi nhìn Lâm Phong nói.
Lâm Phong bừng tỉnh. Khoan đã, hắn thật sự quên mất chuyện này. Lúc trước Ứng Trần cũng không có nói.
"Được thôi, hoan nghênh hoan nghênh." Lâm Phong nói.
Lăng Vi nhất thời vui vẻ. Sở dĩ nàng nói với Lâm Phong chuyện này là vì thực sự muốn bồi dưỡng một nhóm người mới. Dù sao, Ma Đô đại học cũng không thiếu một lão sư như nàng. Thế nhưng, Lâm Đô thành thì lại thiếu. Hơn nữa, theo kế hoạch của Phong Mãn Cung và Ứng Trần, sau này Lâm Đô đại học sẽ là một trường học bán quân sự, bồi dưỡng nhân tài quân sự có thể tác chiến ở Địa Quật. Cơ hội như vậy, Lăng Vi đương nhiên muốn.
"Vừa nãy ở hàng ghế sau có phải ngươi không đứng đắn không hả?" Lăng Vi đột nhiên hỏi.
"Ngươi phát hiện ra à?" Lâm Phong ngây người ra một lúc, mình quan sát còn rất tỉ mỉ mà?
"Tên ngươi, dám ở trong lớp của ta không đứng đắn!" Lăng Vi nhất thời giận dữ, lời nói khách sáo thành công.
"Ít nói nhảm, đi đi."
". . . Ô."
Chỗ này tỉnh lược hai chục triệu chữ...
Ngày hôm sau.
Trong phòng trọng lực của Ma Đô đại học. Hôm nay có thể nói là quần anh tụ tập, ngoại trừ Diệp Tôn thì Quân Vũ Hầu và Vương Quyền cũng đến. Cùng lúc đó, Sở Thiên Dương, Liễu Thanh Mi, Nghiêm Thiên Sơn và các đại tông sư đỉnh cao khác cũng có mặt. Vì sự an toàn của phòng tuyến Địa Quật, Diệp Tôn dẫn theo 6 người qua đây, coi như là người đi đầu nếm thử một chút.
Khi Lâm Phong đến phòng trọng lực, Diệp Tôn cùng mấy người đồng thời nhìn lại.
"Tiểu tử, sao ngươi chậm như vậy?" Diệp Tôn nói. Hôm qua lúc tối ông đã dặn Lâm Phong rồi, kết quả người này vẫn đến muộn.
Lâm Phong nhún vai. Hai nàng bây giờ còn ngủ say lắm, hắn đã tính là sớm rồi. Mọi người ở đây đều là người quen của Lâm Phong nên cũng không ai nói gì. Sở Thiên Dương lại còn tươi cười trêu ghẹo: "Tiểu Lâm à, không thể ngày nào cũng tu luyện được."
"Thỉnh thoảng cũng phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi chứ, không sao thì cùng Lam Lam xem phim, đuổi theo kịch, làm mấy cái mà các ngươi thanh niên thích, căng quá dễ gãy."
Lâm Phong thần sắc cổ quái liếc nhìn Sở Thiên Dương. Ân. Kết hợp không ít lần rồi.
"Khụ khụ, cảm ơn Sở thúc thúc đã quan tâm." Lâm Phong nói.
"Chư vị, chuyện hôm nay cần được giữ bí mật tuyệt đối." Diệp Tôn trầm giọng nói: "Hiện tại vẫn chưa thể truyền ra ngoài."
Lời vừa nói ra, Sở Thiên Dương và những người khác đều lộ vẻ trang nghiêm, thầm nghĩ chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra sao. Chợt, Sở Thiên Dương nói: "Thánh Hoàng yên tâm, chúng ta đương nhiên sẽ tuyệt đối bảo mật."
Diệp Tôn nghe vậy thì gật đầu, sau đó quay sang nói với Lâm Phong: "Lại đây, cho bọn hắn mở mang tầm mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận