Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 89: Số 18 đánh lén (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Nhất định phải chơi cái trò nhàm chán này sao?" Lâm Phong lại hỏi một câu.
Hai người lần nữa gật đầu.
"Vậy được rồi." Nói rồi đi tới trước mặt hai nàng.
Nhìn một hồi Sở Tiên Lam, nhìn một hồi Sở Tiên Nhi.
Trong lòng Sở Tiên Nhi như Tiểu Lộc Loạn Chàng. Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với người khác giới khiến nàng có chút ngượng ngùng. Còn Sở Tiên Lam thì trong đầu chỉ có trò chơi nên không suy nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Phong quan sát một chút rồi lắc đầu. Giống nhau y hệt, thực sự không có cách nào phân biệt. Bỗng nhiên liếc nhìn vào chỗ nào đó của hai nàng.
Mặt Sở Tiên Nhi đỏ bừng. Khoảng cách này nhìn chằm chằm. . . Thật mờ ám. Sở Tiên Lam cũng xấu hổ.
"Đã biết." Lâm Phong thần tình cổ quái nói: "Ngươi là Lam Lam, nàng là Tiên Nhi."
"A, sao ngươi đoán được?" Sở Tiên Lam hiếu kỳ hỏi.
"Bởi vì. . . nàng lớn, ngươi nhỏ." Lâm Phong nói.
Mặt Sở Tiên Nhi đỏ lên, nhịn không được liếc Lâm Phong một cái. Đối với kiểu trêu chọc này, Sở Tiên Nhi không thấy có gì, ngược lại những chỗ không nên nhìn đều đã nhìn rồi, cái này tính gì.
"Lâm Phong!" Sở Tiên Lam thì tức giận đến "a... a... a..." gào lên.
Đưa cái này quên mất, ai nha, lần sau nhất định phải cho vào pháo đài ít đồ thôi. Sở Tiên Nhi thấy vậy cũng bị chọc cười, khó có được lộ ra nụ cười.
"Không được, ta còn muốn chơi lại một lần!" Sở Tiên Lam có chút không phục nói.
"Trò chơi này có ý nghĩa không?" Lâm Phong liếc mắt, ngồi trên ghế sa lông nói.
"Có chứ!" Sở Tiên Lam nói: "Tỷ tỷ, chúng ta chơi lại một lần nha."
"Lâm Phong, ngươi còn muốn chơi sao?" Sở Tiên Nhi hỏi.
"Đi!" Lâm Phong phất tay: "Đi thôi."
Một lát sau, hai nàng thay quần áo xong đi xuống. Trên mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc quần short jean. Hai đôi chân thon dài trắng nõn không khác nhau, nhìn một cái không sót gì. Chủ yếu nhất là nơi nào đó cao thấp cũng như nhau. Đôi mắt đẹp của Sở Tiên Lam liếc Lâm Phong một cái, âm thầm đắc ý.
"Cái này ngươi độn cái gì vào vậy, bóng bay à?" Lâm Phong trong lòng có đáp án, vô ý thức lấy tay đấm một cái. "Giả quá."
"Cái đó là thật mà!" Sở Tiên Nhi đỏ mặt nói.
"Ừm?" Vừa nói xong, ba người đồng thời ngây người ra.
"Lâm Phong, ta mới là Lam Lam mà!" Sở Tiên Lam tức giận nói: "Ngươi đấm sai rồi."
"Ừm?" Lâm Phong và Sở Tiên Nhi đều ngẩn người ra khi nghe câu này.
"Vậy đã như vậy. . ." Lâm Phong cũng không nhịn được nữa: "Ta kiểm chứng một chút."
"Ô."
"Lâm Phong ngươi. . . Ô."
Nơi này tỉnh lược một triệu rưỡi chữ.
3 canh giờ sau.
Sở Tiên Nhi vùi đầu trong chăn.
"Lam Lam."
Sau một khắc, một đôi bàn tay to bao trùm lên.
"Ta, ta không phải. . . Ta là. . . Ô."
Nơi này tỉnh lược hai triệu chữ.
Ban đêm.
Sở Tiên Lam chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, nàng hóa thân thành thị nữ dưới trướng Thần Nữ, bảo vệ động phủ Thần Nữ. Sau đó, một con hoang cổ đại xà khí diễm ngút trời xông đến đoạt bảo. Con hoang cổ đại xà đó vô cùng uy mãnh. Những đợt xung phong liên tiếp khiến thị nữ khó có thể chống đỡ, bị thương không nhẹ, máu chảy đầy đất. Cuối cùng, dựa vào tín ngưỡng trong lòng, thị nữ đã dùng chiêu Thủy Mạn Kim Sơn vây khốn con hoang cổ đại xà. Hoang cổ đại xà phun ra kịch độc màu trắng hoảng hốt đào tẩu.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Ánh mặt trời chiếu vào trên giường, khiến hoa mai được rọi vàng lấp lánh. Lâm Phong duỗi người.
"Rầm rầm rầm!"
"Mở cửa, đồ ăn giao đây!" Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ có tiếng đập cửa vang lên.
Ngoài cửa phòng Lâm Phong.
Một người đàn ông mặc áo giáp vàng, đeo khẩu trang cùng mũ bảo vệ, vẻ mặt không kiên nhẫn. "Ai kêu đồ ăn ngoài vậy, mở cửa đi, đừng có chậm trễ việc giao đồ ăn của chúng tôi có được không."
Nghe được giọng nói kia, Lâm Phong ngây ra một lúc. Tiểu tử Trần Mộc Dương còn ăn đồ ăn ngoài. Không giống phong cách của hắn chút nào.
Ngoài cửa.
Trần Mộc Dương đang tu luyện, nghe thấy tiếng đập cửa, lúc đầu còn nghĩ là tìm Lâm Phong. Thấy tiếng đập cửa vẫn còn, Trần Mộc Dương liền kết thúc trạng thái tu luyện.
"Đến rồi, đến rồi!" Trần Mộc Dương nói.
Ngoài cửa, trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên hàn quang. Hắn đích xác là nhân viên giao đồ ăn, nhưng đồng thời hắn còn có một thân phận khác, đó là s.á.t thủ thú huyết số 18 của Thú Hoàng giáo!
Sau khi nhận nhiệm vụ, số 18 liền trở thành nhân viên giao đồ ăn. Địa điểm giao đồ ăn của hắn vừa hay có trường đại học Ma Đô.
Vào lúc Trần Mộc Dương mở cửa, ánh mắt của số 18 bỗng đông lại. "Ngươi đưa đồ ăn cho ta đi, Lâm Phong vẫn chưa về." Trần Mộc Dương nói.
"Hắn mới đặt, chắc cũng sắp đến." Số 18 đưa ra lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn: "Hay là tôi chờ hắn một chút?"
Trần Mộc Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Vừa định cho đối phương vào thì.
"Không cần chờ, ta ở đây." Lâm Phong đẩy cửa đi ra, nhìn số 18 thật sâu một cái. Cổ của Trần Mộc Dương liền rụt lại. Cái này. Sao lại từ phòng của Sở Tiên Lam ra vậy? Lẽ nào. . . Nghĩ vậy, Trần Mộc Dương không nhịn được liếc về phía sau một cái. Liền thấy hai tỷ muội Sở Tiên Lam đang đứng phía sau lưng Lâm Phong ngáp ngủ.
"Đồ ăn của ngài." Số 18 nói.
Lâm Phong cười như không cười nói: "Ngươi là s.á.t thủ số mấy?"
"Hửm?" Số 18 ngây ra một lúc, chợt sát ý trong mắt tăng vọt. Vừa định ra tay thì đã thấy một tia chớp đỏ với tốc độ khó tin xông về phía mình.
"Phanh!" Sau một thoáng di chuyển nhanh của Lâm Phong, một luồng lực va chạm kinh khủng ập đến. Số 18 nào ngờ tên này lại có tốc độ đáng sợ như vậy. Nhất thời bị đánh về phía bức tường sau lưng.
Một màn đột ngột này càng khiến Trần Mộc Dương kinh hãi.
"Phong ca. . ." Trần Mộc Dương rất muốn hỏi rốt cuộc ngày hôm nay có chuyện gì. . . Vì sao lại ra tay với một người giao đồ ăn.
"A!" Số 18 kêu thảm một tiếng, xương sườn ở ngực không biết đã gãy bao nhiêu cái. "Tin tức có sai sót!" Số 18 biết đã đánh giá thấp thực lực của Lâm Phong. Với tốc độ này, hắn không phải là đối thủ. Trong lòng không khỏi mắng đám phế vật Đường Khẩu kia một trận.
"Muốn chạy?" Thấy quanh người số 18 bắt đầu trở nên hư ảo, Lâm Phong cười lạnh một tiếng. "Cửu U Phong Lôi t.r.ảm!" Chợt chém ra một đao.
"Không thể nào!" Số 18 mắt muốn nứt ra.
"Oanh!" Lôi đình màu đỏ rực đột nhiên bao trùm số 18. Chợt trực tiếp nổ tung. Thương thay, số 18 đến tóc của Lâm Phong cũng không chạm được, cứ như vậy chết tươi.
"Phong ca, hắn. . ." Trần Mộc Dương phản ứng kịp, sắc mặt nghiêm túc nói: "Là người của Thú Thần Giáo?"
Lâm Phong gật đầu. Cũng chỉ có Thú Thần Giáo dám liều lĩnh ra tay với bọn họ.
"Lúc đầu ta ở trong phòng ngủ liền nghe được tên kia gõ cửa." Lâm Phong nói: "Lúc đầu không nghĩ nhiều, sau lại nhớ ra ngươi không ăn đồ ăn ngoài, nói là không có dinh dưỡng, ta liền biết không bình thường."
"Liên tưởng đến chuyện lần trước, đại khái đoán được." Lâm Phong nhìn tàn đen trên đất cười lạnh: "Thú Thần Giáo càng ngày càng càn rỡ."
Gian phòng. . . Ngủ? Trần Mộc Dương ngây ra một lúc.
"Khụ khụ, không có chuyện gì, vào đi thôi." Lâm Phong nói sai, ho nhẹ một tiếng rồi nói.
Nhìn lại thì thấy hai tỷ muội Sở Tiên Lam cũng đang nhìn mình. "Ta về trước." Nói xong, Lâm Phong cười như không cười nói: "Không có việc gì ta còn sang đây xem ti vi."
Lời vừa nói ra, mặt hai nàng liền đỏ bừng như máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận