Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 287: Lừa dối Ultramana (vì "Ăn sáng" người giàu có chúc mừng! )

Chương 287: l·ừ·a d·ố·i Ultramana (vì "Ăn sáng" người giàu có chúc mừng! ) (Ngọa Tào! Hôm nay vì đại lão "Ăn sáng" chúc mừng! Quyển sách đệ nhất khoản, yêu yêu! )
Cảm nhận được sát ý truyền đến từ trong cơ thể Lâm Phong, Ultramana có chút hoảng hốt.
Liền vội vàng đứng lên nói: "Huynh đệ, đừng, đừng nóng giận, ta cũng không có ác ý."
Lâm Phong tự tiếu phi tiếu nhìn Ultramana: "Ultramana đại nhân, ngài làm sao đã xưng huynh gọi đệ với ta rồi?"
Lời vừa dứt, mắt của Ultramana trừng lớn.
Hắn bĩu môi, nói ngay: "Xin lỗi, ta là tộc trưởng Tinh Nguyệt, do xem sách nhập thần thôi."
Lâm Phong nhìn sâu Ultramana một cái.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng gia hỏa này ngược lại khác với đám hậu duệ Long Hòa, Viêm Hạc các kiểu.
Không có cái loại thái độ ngang ngược, phách lối, ngược lại rất bình thản, thậm chí có chút... ngốc nghếch.
Lâm Phong có thể xác nhận, gia hỏa này ngay từ đầu tuyệt đối không phát hiện ra mình.
Còn phát hiện từ lúc nào, phải "hỏi" mới được.
Thấy Lâm Phong nhìn mình chằm chằm, Ultramana không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Thật ra ngay từ đầu hắn không biết Tinh Nguyệt chính là Lâm Phong.
Mà sau khi Lâm Phong dùng ký ức đánh cắp lên người mình,
Hắn mang theo lệnh bài hư vô có thể che đậy mọi sự dò xét, đồng thời nhận dò xét sau còn có thể nhắc nhở mình.
Từ đó Ultramana biết đối phương không phải là tộc trưởng Tinh Nguyệt.
Bởi vì tộc trưởng Tinh Nguyệt tuyệt đối không dám, cũng không có năng lực này để dò xét mình!
Người sở hữu loại năng lực này tự nhiên có rất nhiều.
Nhưng Ultramana ngay lập tức đã nghĩ đến Lâm Phong, thiên kiêu số một của loài người từ trước tới nay.
Tên người này hắn đã nghe nói ngay khi đến Thiên Viêm Hoàng Triều.
Liên tưởng đến khả năng biến hình độc bộ thiên hạ của Lâm Phong, Ultramana lại càng thêm khẳng định.
Lần này thấy Lâm Phong có vẻ mặt như vậy, Ultramana có chút hoảng sợ.
Hắn chỉ là nửa bước chúa tể, tự nhận không chắc địch nổi Lâm Phong.
"Khụ khụ... Cái đó, tộc trưởng Tinh Nguyệt, ta ta đi về trước."
Ultramana như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Tuy là rất tò mò về lịch sử cùng lai lịch của nhân loại, nhưng hắn là dạng người diệp công thích rồng.
Tuy là cha hắn là hư vô Thần Tướng nổi tiếng, nhưng vấn đề là bây giờ cha hắn không ở đây!
Thấy Ultramana muốn đi, tâm thần Lâm Phong khẽ động.
Chợt biến trở về dáng vẻ vốn có.
Hắn không sợ Ultramana và tay sai, ngược lại còn có Chân Hoàng khắc ở đó.
Khi Lâm Phong biến về hình dáng cũ, con ngươi Ultramana giãn to ra.
Rồi hít một hơi.
"Ta là Tinh Nguyệt sao?"
Lâm Phong vừa nói vừa phong tỏa không gian bốn phía.
Với Ultramana mà nói điều này không phải không phá được.
Nhưng Ultramana thực sự không dám động.
"Là... không phải, phải không."
Ultramana lắp bắp, mồ hôi lạnh trên trán rơi lã chã.
Hắn biết thủ đoạn của Lâm Phong.
Gia hỏa này đánh không chết, thủ đoạn gian trá lại vô cùng nhiều.
Không dễ chọc.
"Ultramana, ngươi nói Tinh Vân Điệp không thuộc Địa Quật, vậy nó đến từ đâu?"
Lâm Phong hỏi. "Còn có Tinh Vân Điệp có liên quan gì đến Nhân Tộc không?"
"Tinh Vân Điệp có lẽ, có lẽ đến từ nơi ban đầu."
Ultramana chớp mắt vài cái.
Thấy Lâm Phong dường như không có sát ý, hắn cũng thả lỏng một chút.
Rồi nói ngay: "Lâm...Lâm Phong, hay ta ngồi xuống nói chuyện cho tử tế được không?"
"Ngươi yên tâm, ta không giống những dị thú khác."
"Ta không thích tranh đấu và giết chóc."
Hắn cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Lâm Phong thực lực mạnh, thiên phú cao, địa vị trong Nhân Tộc rất lớn.
Nhất định sẽ biết rất nhiều chuyện.
Trên thực tế, Ultramana không phải loại người như Long Hòa.
Ultramana giống cha mình là hư vô Thần Tướng, không có hứng thú với giết chóc.
Chủ trương vạn vật bình đẳng, lấy hòa bình làm gốc.
Đương nhiên, lý niệm này là rất ít, cho nên hai cha con cũng không thể hiện ra quá nhiều.
Lần này Ultramana đến đây, vẻ bề ngoài là để chọn thị nữ.
Thực ra là mang vài muội tử Tinh Vân Điệp trở về để điều tra.
Ừm. Có lẽ điều tra tới lui liền sẽ điều tra đến chung giường.
Lâm Phong rất muốn thử khế ước bổn nguyên.
Nhưng nghĩ lại liền thôi.
Ultramana chắc chắn không muốn, đến lúc đó hắn mà phản kháng lại, dẫn đến hư vô Thần Tướng kia thì không hay.
"Ultramana, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Lâm Phong tự tiếu phi tiếu nói: "Đây là lúc ngươi thể hiện thành ý."
Ultramana không hề do dự, nói thẳng: "Nơi ban đầu tương đối thần bí, ta cũng không rõ lắm."
"Có lẽ cha ta biết rất nhiều."
"Ta chỉ nghe lén được lúc vô ý thôi, hình như Nhân Tộc các ngươi cũng bắt nguồn từ nơi ban đầu."
"Nơi ban đầu là địa phương nào?"
Lâm Phong nhíu mày.
Cái này hắn chưa từng nghe qua, cũng không biết Diệp Tôn có biết không.
"Khụ khụ, Lâm Phong, ta thực sự không biết rõ."
Ultramana nói: "Theo ta hiểu, nơi ban đầu có lẽ là Khởi Nguyên Chi Địa của vạn vật, nhưng cụ thể ở đâu, làm sao đến được thì ta không rõ."
Lâm Phong như có điều suy nghĩ gật đầu.
Ultramana thấy vậy vội nói: "Vậy... Lâm Phong huynh đệ, có thể giải trừ phong tỏa không?"
Tuy hắn có thể tự mình phá vỡ, nhưng như vậy không khác nào hành vi đối địch.
Lâm Phong vung tay lên.
Rồi nói ngay: "Các ngươi đúng là rất đặc thù."
"Ai mà chẳng đặc thù, những kẻ khác đều điên rồi."
Ultramana lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ bất hủ thôi sao, đâu nhất thiết phải dựa vào xâm lăng để đột phá."
Dừng một chút, Ultramana đột nhiên cực kỳ chân thành nói: "Hôm nay được quen biết thiên kiêu số một của nhân tộc, Ultramana vô cùng vinh hạnh."
Nói rồi chắp tay.
Lông mày Lâm Phong hơi cau lại, tên này có chút thú vị.
Hắn cũng không muốn giết.
"Quyền phát ngôn của hư vô Thần Tướng trong Thần Triều như thế nào?"
Lâm Phong thuận miệng hỏi.
"Khụ khụ, khó mà nói."
Ultramana không ngốc, tuy rằng hắn không có địch ý với Lâm Phong, nhưng có những chuyện hắn sẽ không nói.
"Lâm Phong, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
Ultramana thành khẩn nói: "Ta muốn mượn xem chút sách sử của các ngươi."
Những thứ này với nhân tộc mà nói rất dễ thấy.
Nhưng đối với Ultramana, nó lại là bảo vật vô giá.
Ngoại trừ Lâm Phong, Ultramana cũng chỉ gặp Diệp Tôn và vài người bọn họ.
Nhưng mấy vị này sẽ không có khả năng cùng hắn nói chuyện.
"Có qua có lại."
Lâm Phong cười híp mắt nói: "Ngươi cũng biết đấy, mấy thứ đó cũng không dễ làm."
Ultramana ngẩn ra.
Rồi tức giận nói: "Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao, chẳng phải chỉ là sách thôi ư?"
"Ha ha, sách sử thông thường thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng ngươi muốn đầy đường hay muốn loại Tam Thánh điển lịch sử bí ẩn của Nhân Tộc?"
Lâm Phong tùy tiện bịa chuyện.
"Ba, Tam Thánh điển!"
Tinh quang trong mắt Ultramana tăng vọt, chỉ cảm thấy như phát hiện ra Tân Đại Lục.
"Lâm Phong huynh đệ, ngươi, ngươi có thể lấy được sao?"
Thấy phản ứng của Ultramana, Lâm Phong càng khẳng định kế hoạch tiếp theo của mình.
"Có chút khó."
Lâm Phong tỏ vẻ hơi khó khăn nói: "Ngươi cũng biết, dù sao ta vẫn chưa phải là người của tầng lớp cao."
"Nhưng mà ta có đường đi."
Cái gọi là Tam Thánh điển chỉ là Lâm Phong tùy tiện nói, căn bản không có thật.
Còn về nội dung bên trong, với Lâm Phong là mọt sách lâu năm của kiếp trước mà nói, đây không phải chuyện gì, một chữ bện ra cũng xong.
Đến lúc đó, tùy tiện lấy ra một bản thật thật giả giả, đảm bảo sẽ làm tên tiểu tử này rơi vào sương mù.
Ultramana liền vội vàng đứng lên, nghiêm mặt nói: "Chỉ cần Lâm Phong huynh đệ có thể giúp ta lấy được Tam Thánh điển, ta, Ultramana có thể giúp ngươi làm một chuyện!"
"Chỉ cần ta có thể làm được, đồng thời không vi phạm nguyên tắc của Thần Triều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận