Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 172: Hài lòng cha vợ (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 172: Cha vợ hài lòng (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Quả nhiên.
Hai lỗ mũi của Sở Thiên Dương cũng bắt đầu bốc khói.
"Cái kia... Lão Sở, lần này thắng lợi toàn bộ nhờ Lâm Phong!"
Phong Mãn Cung biết được dùng tuyệt chiêu.
"Ừm?"
Sở Thiên Dương quả nhiên ngây ra một lúc.
Chợt hừ nói: "Lâm Phong tuy là thiên phú dị bẩm, nhưng nhiều nhất bất quá là một chiến tướng mà thôi."
"Coi như hắn chiến lực thông thiên có thể chém thú vương, có thể giết được mấy con?"
"Lùi một vạn bước, tiểu tử kia coi như có thể giết rất nhiều, có thể ảnh hưởng chiến cuộc bao nhiêu?"
"Ha ha, ngươi đây liền có chỗ không biết."
Phong Mãn Cung thấy thế trong lòng an tâm một chút: "Lúc đầu ta đối mặt Hồng Liên bá chủ, là mang theo quyết tâm liều chết."
"Nghĩ tại thời khắc mấu chốt tự bạo trọng thương thậm chí trảm sát Hồng Liên bá chủ."
"Kể từ đó, trận phản kích chiến này là có thể thắng lợi."
"Nhưng sau đó ngươi đoán chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gì?"
Lòng hiếu kỳ của Sở Thiên Dương bị điều động.
Phong Mãn Cung nói liên tục.
Trong lúc trò chuyện.
Từ xa.
Lâm Phong cùng Sở Tiên Lam y y không nỡ phân biệt.
"Ta cũng muốn!"
Sở Tiên Nhi đỏ mặt nói.
"Tới!"
"Ô."
Chợt một hồi hôn.
Sở Tiên Lam thấy thế vội vàng làm hộ pháp cho hai người, nàng biết cha mình cũng đến rồi.
Quả nhiên!
Ánh mắt đảo qua liền thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt Sở Tiên Lam đỏ lên, chợt đem Lâm Phong và tỷ tỷ ngăn lại.
Đồng thời không hề yếu thế nhìn chằm chằm Sở Thiên Dương.
Sở Thiên Dương đang nghe Phong Mãn Cung thao thao bất tuyệt, thấy thế tròng mắt trợn tròn.
Một lát sau.
Vẻ mặt Sở Thiên Dương chấn động: "Ngươi nói là sự thật!"
"Đương nhiên, bằng không ngươi cảm thấy ta có thể thắng Hồng Liên bá chủ?"
Phong Mãn Cung nói: "Chuyện này, mọi người đều biết, ngươi có thể tùy tiện hỏi."
Sở Thiên Dương thực sự bị chấn động.
Lâm Phong dĩ nhiên ảnh hưởng đến chiến đấu cấp bá chủ.
Nếu không phải Lâm Phong, Phong Mãn Cung và Nhiễm Hồng Y chắc chắn phải chết!
Nhưng Lâm Phong đã thay đổi cục diện chiến trường!
"Thảo nào..."
Sở Thiên Dương ngơ ngác nói: "Thảo nào ta nói thương vong làm sao nhỏ như vậy, thì ra là thế... Thì ra là thế."
"Lão Sở, con rể này của ngươi không biết có bao nhiêu người muốn cướp đâu."
Phong Mãn Cung cười hắc hắc: "Nếu ta là nữ, ta cũng muốn gả cho tiểu tử kia."
Sở Thiên Dương một đầu hắc tuyến: "Cút ngay!"
"Nói thật."
Phong Mãn Cung nhún vai: "Nếu ngươi không thích, vừa vặn ta có một cô cháu gái, thiên phú cũng không tệ, hay là..."
"Mau cút!"
Sở Thiên Dương tức giận đẩy Phong Mãn Cung một cái: "Đó là con rể của ta! Có chuyện gì tới ngươi, mau cút!"
"Ha ha ha!"
Phong Mãn Cung cao giọng cười to, Lão Sở này chết rồi còn mạnh miệng.
"Đúng rồi, lần trước hư không chúa tể vẫn lạc ngươi biết (Ch fj - máy bay) chứ?"
Phong Mãn Cung nói.
Sở Thiên Dương còn đắm chìm trong sự rung động lúc trước, nghe vậy gật đầu.
"Đó cũng là công lao của Lâm Phong."
Phong Mãn Cung vừa nói, sắc mặt Sở Thiên Dương đại biến!
"Ngươi nói cái gì!?"
Sở Thiên Dương nhìn Phong Mãn Cung bất khả tư nghị nói: "Là bởi vì Lâm Phong?!"
Việc hư không chúa tể chết hắn đương nhiên biết.
Chỉ là đối với nguyên nhân lại không rõ.
Chỉ biết tựa hồ là ân oán giữa bốn đại tộc.
Phong Mãn Cung cười híp mắt đem sự tình bên trong Nguyên Thủy Bí Cảnh kể lại đại khái một lần.
Sở Thiên Dương càng nghe càng chấn động.
Đến cuối cùng.
"Bất khả tư nghị... Không thể tưởng tượng nổi!"
Nhìn Lâm Phong thân thiết cùng con gái nhà mình, Sở Thiên Dương trật mắt qua một bên chấn động nói.
"Còn không chỉ vậy."
Phong Mãn Cung cười hắc hắc: "Đồ đệ của ta, con rể của ngươi, ưu tú như vậy, ngươi lão già này còn không biết sao?"
"Khái khái."
Sở Thiên Dương ho nhẹ một tiếng: "Ta là ủng hộ, bất quá ta chỉ sợ bọn chúng vượt quá giới hạn thôi."
"Ừm, may mà hai đứa con gái của ta bị ta dạy dỗ rất tốt, cũng sẽ không làm chuyện đó."
Vừa nghe xong lời này, Phong Mãn Cung im lặng.
Cái này... Thật không dám nói mà.
Đúng lúc này, Nhiễm Hồng Y tới rồi.
"Nhiễm Ngự Đô, cô tới thật đúng lúc!"
Phong Mãn Cung cười nói: "Nói xem, có phải là mạng của cô do Lâm Phong cứu không?"
Phong Mãn Cung nói xong, khuôn mặt Nhiễm Hồng Y đỏ lên.
Bất quá lập tức khôi phục bình thường.
"Ừm."
"Lão Sở, ta không có lừa ngươi chứ!"
Phong Mãn Cung giang tay ra nói.
"Biết ngươi không có gạt ta!"
Sở Thiên Dương vuốt chòm râu, thích thú nói: "Con rể tương lai lợi hại, lão phu đương nhiên biết."
"Xí, đó là đồ đệ của ta!"
Phong Mãn Cung có chút chua.
Má, sau này cha vợ con rể nhất định thân thiết hơn rồi.
Không được, ta phải nghĩ cách mới được!
"Sau khi lần này kết thúc, ta muốn đột phá!"
Phong Mãn Cung đắc ý nói.
Hắn đã đạt đến đỉnh phong Đại Tông Sư được một thời gian.
Cuộc khổ chiến cùng Hồng Liên bá chủ cho hắn có thêm cảm ngộ mới.
Vừa nói ra lời này, râu mép Sở Thiên Dương run lên: "Hanh."
"Ta cũng muốn đột phá."
Nhiễm Hồng Y nói.
Tình huống của nàng cũng giống Phong Mãn Cung, bất quá sau khi lần này đột phá, Nhiễm Hồng Y chính là thật sự là Vương Giả!
"Cái gì!"
Phong Mãn Cung hơi sững sờ, chợt đại hỉ.
"Nếu vậy mà nói, ta phải gọi cô một tiếng Vũ Hầu đại nhân rồi."
Phong Mãn Cung cao hứng nói.
Nhân loại rốt cuộc lại có thêm một Vũ Hầu.
Tuy là cường giả cảnh giới Vương Giả còn có một số, nhưng những người đó không thuộc về hệ thống quan phương.
Mà Nhiễm Hồng Y công huân cao, lại thêm việc chém giết Mộng Yểm bá chủ.
Nếu như đột phá, rất có khả năng sẽ được phong làm Vũ Hầu.
Đến lúc đó, Nhân Tộc lại có thêm một tin vui lớn.
Địa Quật phản kích chiến kết thúc với thắng lợi lớn của loài người.
Ngoại trừ chiến tuyến thứ hai có một ít dị thú chạy trốn ra, chiến tuyến thứ nhất được dọn dẹp sạch sẽ.
Đến đây, cái nơi loài người chém giết mấy trăm năm, cuối cùng đã trở thành nơi an toàn.
Sau khi chiến tranh kết thúc, một số binh sĩ ở lại phụ trách dọn dẹp chiến trường.
Còn Lâm Phong và các sư sinh của Ma Đô đại học lại trở về căn cứ.
Phong Mãn Cung nhìn các sư phụ, môn sinh hầu như không thiếu một ai, trong lòng cảm khái muôn phần.
"Các đồng bào, trận chiến này, đại thắng!"
Phong Mãn Cung hô lớn.
Thoại âm vừa dứt, toàn bộ sư sinh đồng thời cao giọng nói: "Đại thắng!"
"Trận chiến này, sư sinh Ma Đô chúng ta tổng cộng có 2100 người tham chiến! Gần 1 người trọng thương, 287 người bị thương nhẹ, không một ai tử vong!"
Phong Mãn Cung vừa nói, tất cả sư sinh đều nhiệt huyết sôi trào.
Đây là một con số đáng kinh ngạc!
Một trận đại chiến mà không một ai chết sao?
Nếu như chuyện này được nói ra, sẽ khiến cho rất nhiều người kinh sợ!
"Ta biết rất nhiều người trong các ngươi rất cao hứng, bởi vì chúng ta thắng, đồng thời còn sáng lập một kỷ lục xưa nay chưa từng có."
"Nhưng theo ta được biết, Thiên Dương Địa Quật phản công đã thất bại!"
Phong Mãn Cung thần tình ngưng trọng nói: "Thảm bại! Đánh một trận mà có 42.700 tướng sĩ chết trận!"
"Lâm Châu Địa Quật và Tần Châu Địa Quật tuy là giành được thắng lợi, nhưng cũng là thắng thảm!"
"Chư vị, nhân loại còn chưa đủ mạnh để nghiền ép dị thú, chúng ta không thể xem thường!"
"Đối mặt với dị thú, nhân loại vẫn ở thế yếu."
Phong Mãn Cung biết, đằng sau trận thắng lợi này, nhiều người ít nhiều xem nhẹ Địa Quật.
Mà lần nói chuyện này, chính là muốn nói cho mọi người sự thật tàn khốc.
Nghe lời Phong Mãn Cung nói xong, có người thần tình ngưng trọng.
Đúng vậy, bọn họ thắng lợi, nhưng chủ yếu vẫn là vì Lâm Phong.
Mà những địa quật còn lại không có Lâm Phong.
"Trong trận chiến này, ai cũng có công, tất cả mọi người đều đã làm rất tốt!"
Phong Mãn Cung nói: "Nhưng không thể không nói đến một người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận