Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 283: Đông Phương Khải không phải người của thế giới này (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Lâm Phong." Diệp Tôn đột ngột xuất hiện sau lưng Lâm Phong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. "Ngươi ngươi vừa mới làm gì vậy, sao nơi này không gian lại ba động như vậy?" Diệp Tôn hiếu kỳ hỏi. Hắn hai ngày nay vẫn luôn ở Địa Cầu điều tra một sự việc. Kết quả phát hiện không gian Ma Đô bên này cứ như mặt nước gợn sóng, rung động liên hồi. Thấy Diệp Tôn, Sở Tiên Lam và Sở Tiên Nhi đều có chút rụt rè. Vị này chính là Nhân Tộc đệ nhất nhân, là Hoàng Giả. "Tới tới tới, ta cho ngươi thể nghiệm một chút là ngươi sẽ biết." Lâm Phong không giải thích nhiều, trực tiếp xé rách hư không. Diệp Tôn nghi hoặc nhìn Lâm Phong một cái. Đến khi Lâm Phong xé rách hư không lần thứ hai, sắc mặt Diệp Tôn liền thay đổi. "Cái này... Chuyện này sao có thể?" Diệp Tôn rung động nhìn Địa Quật nói. "Vậy nên ta đang nghĩ, mấy thông đạo Địa Quật đó có khả năng phá hoại sự vững chắc của không gian Địa Cầu không." "Hiện tại xem ra thì đúng là hai chiều." Lâm Phong nói: "Có phải... Vị kia đang chuẩn bị gì đó không?" Diệp Tôn không nói gì mà nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm ứng. Một lát sau. "Khó nói." Diệp Tôn nói: "Ngươi đã thử đi vào sâu bên trong Địa Quật chưa?" Lâm Phong liếc mắt: "Đang định thử đây." "Vậy thì ngươi tới đúng lúc rồi." Sở Tiên Nhi và Sở Tiên Lam nhìn nhau, đều thấy được một tia khác thường trong mắt đối phương. Người đàn ông của mình thật lợi hại ah. Lại có thể thản nhiên trò chuyện với Hoàng Giả như vậy. Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Tiên Lam nhìn Lâm Phong càng thêm cuồng nhiệt. Thương pháp nhập thần, côn pháp vào Long còn chưa tính, lại còn có thể nói chuyện vui vẻ với Hoàng Giả. Hơn nữa, còn dám liếc mắt Hoàng Giả một cái. "Tìm cơ hội thử một chút." Diệp Tôn nói: "Nếu có thể, sau này ngươi sẽ dễ dàng hơn." "Ừm." Lâm Phong lại nói: "Vậy điều tra thế nào rồi?" Có một số chuyện Lâm Phong vẫn chưa muốn cho hai nàng biết, sợ các nàng lo lắng quá. "Thú Thần có liên hệ với Minh Ngục Thần Tướng." Diệp Tôn truyền âm nói. Lúc trước Lâm Phong đã kể cho Diệp Tôn việc Minh Ngục Thần Tướng cướp đoạt mệnh hồn. Chỉ là vì chuyện hai thông đạo đại chiến, Diệp Tôn vẫn chưa kịp điều tra. "Nhưng cho dù bọn họ là một người, cũng chẳng có ích gì." Diệp Tôn nói. Lâm Phong gật đầu. Mười đại thần tướng của Thần Triều đều đeo mặt nạ. Đeo mặt nạ vào, ngươi vĩnh viễn không biết bọn họ là ai. "Xem ra, lần sau có cơ hội phải đi một chuyến Thần Triều." Lâm Phong nghĩ như vậy. "Về thôi! Ta mang ngươi xem một vài thứ." Diệp Tôn nói. Sau khi đuổi hai nàng về trường, Diệp Tôn dẫn Lâm Phong đến Trung An Thành. "Thú Thần trước đây đã từng xuất hiện ở đây." Diệp Tôn chỉ vào một khu chung cư ở phía tây thành nói: "Chắc ở được hai ngày." "Hai ngày cũng không tính là ngắn." Lâm Phong nói: "Phát hiện gì không?" "Người này quả thực quỷ dị." Diệp Tôn nói: "Những thứ khác không phát hiện, nhưng Thú Thần đã để lại một vật." Nói xong, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khúc gỗ lớn cỡ bàn tay. Nếu không phải Diệp Tôn lấy ra từ nhẫn chứa đồ, Lâm Phong còn nghi ngờ khúc gỗ này là nhặt tùy tiện trên đường. Lâm Phong cầm trong tay, thấy chẳng khác gì khúc gỗ bình thường. Dùng Không Gian Pháp Tắc và Linh Năng tìm kiếm cũng không thấy gì khác thường. "Ngươi chắc đây là Thú Thần để lại?" Lâm Phong thần sắc cổ quái nói: "Hay là hắn tùy tiện cầm một khúc gỗ mục lừa ngươi?" Mặt Diệp Tôn tối sầm. Mẹ nó, hắn cũng nghi ngờ là Thú Thần cố ý trêu đùa mình. Nhưng nghĩ lại, lại thấy không phải. Nhưng giống như Lâm Phong, dù Diệp Tôn có cố gắng thế nào cũng không được. "Chắc là chí bảo nào đó, chỉ là vượt quá phạm vi hiểu biết của chúng ta." Diệp Tôn trầm ngâm nói: "Ta đoán... Ta chỉ là suy đoán thôi nhé, có thể... Có thể liên quan đến bất hủ kỳ." "Bất hủ?" "Ta chỉ đoán bừa, đừng coi là thật." Bỗng Diệp Tôn dẫn Lâm Phong vào một căn phòng. Phòng này không dính một hạt bụi, đồ dùng hàng ngày đầy đủ. Trong nồi ở bếp thậm chí còn có hai cái bánh bao, rất có không khí gia đình. "Trước đây Thú Thần hẳn đã ở căn phòng này." Diệp Tôn nói: "Thông tin tất cả mọi người trong toàn bộ Trung An Thành đều đã được điều tra." "Đặc biệt là căn nhà này còn bị điều tra 300 năm." "300 năm có tác dụng chó gì." Lâm Phong liếc mắt nói: "Thú Thần này nếu là Minh Ngục Thần Tướng thì ít nhất cũng đã hơn 300 tuổi rồi." Diệp Tôn gật đầu: "Nói chung khúc gỗ này ngươi cứ giữ đi." "Ta không thể đi sâu vào Địa Quật được, lần sau ngươi đi nhớ giúp ta điều tra một chút." Lâm Phong cũng không từ chối. Toàn nhân loại có thể đi sâu vào Địa Quật, ngoài Lâm Phong ra thì chỉ có Lam Đóa Vi. Nhưng khả năng bảo mệnh của Lam Đóa Vi cũng chỉ thường thôi, Diệp Tôn đương nhiên là lo lắng. "Còn cái này nữa cho ngươi." Diệp Tôn búng tay. Ánh sáng đen trắng lần nữa nhập vào người Lâm Phong. Lần này Lâm Phong không né, biết là Chân Hoàng ấn của Diệp Tôn. Sau khi nhận Chân Hoàng ấn của Diệp Tôn, Lâm Phong cười như không cười nhìn Diệp Tôn. Diệp Tôn liếc mắt: "Nhìn ta làm gì?" Lâm Phong: "Ngươi không có gì muốn hỏi sao?" "Khụ khụ khụ." Diệp Tôn ho khan một hồi: "Mẹ nó lại bị tên này nhìn ra rồi." Dừng một chút, Diệp Tôn nghiêm mặt nói: "Dị năng của ngươi có thể tiến hóa vô hạn sao?" Nghe vậy Lâm Phong ngây ra một lúc. Rồi cũng không giấu giếm: "Nếu có đủ điều kiện thì có thể." "Tê!" Diệp Tôn lập tức hít vào một hơi. Tiếp đó chấn động nói: "Thảo nào... Ta còn thắc mắc." Dị năng của Lâm Phong cứ thay đổi liên tục. Lúc đầu Diệp Tôn tưởng là do một loại chí bảo nào đó gây ra... Có thể sau đó phát hiện không phải vậy. Lần trước sau khi Lâm Phong thi triển Thần Phạt Kiếp Lôi và sinh mệnh sống lại, Diệp Tôn đã nhận ra nó đã vượt quá dị năng của bản thân rất nhiều. "Lợi hại!" Lúc này Diệp Tôn cũng bắt đầu ghen tị. Tuy hắn cũng có bí mật, nhưng so với Lâm Phong thì không đáng nhắc tới. "Bí mật của ngươi là gì?" Lâm Phong đột nhiên hỏi. Vừa nghe vậy, Diệp Tôn ngẩn ra. Rồi tức giận nói: "Liên quan gì đến ngươi!" "Thôi, không nói thì thôi." Lâm Phong cũng chỉ tiện miệng hỏi một chút. "Nhưng ta ngược lại có thể nói cho ngươi biết một bí mật về Đông Phương." Diệp Tôn đột nhiên cười hắc hắc: "Có muốn biết không?" "Tùy tiện, không quan trọng." Lâm Phong nói. "Đông Phương Khải không phải người của thế giới này!" Diệp Tôn vừa nói dứt lời, đồng tử Lâm Phong hơi co lại. Sau một khắc có chút rung động nhìn Diệp Tôn. "Ha ha, ta lúc đầu biết được cũng có biểu tình như thế." Diệp Tôn rất hài lòng với biểu cảm của Lâm Phong. "Gã đó, đến từ thế giới khác, không phải thế giới Địa Quật." Diệp Tôn thần bí nói: "Có người nói thế giới kia hơi khác so với chúng ta." Lâm Phong nhìn bề ngoài không có gì, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió kinh thiên! Thế giới khác!? Hơi khác!? Cái này... Chẳng lẽ chính là thế giới mà mình đã từng ở? Chẳng lẽ thế giới này không chỉ có mỗi mình xuyên không tới? Nhưng nếu là vậy thì, cụ thể là chuyện gì đã xảy ra? "Nói chính xác hơn thì, Đông Phương chắc là đến từ quá khứ." Diệp Tôn nói: "Thời kỳ cổ triều đại ngươi biết chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận