Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 232: Huyễn Tác sát ý (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 232: Huyễn Tác sát ý (cầu hoa tươi cầu buff kẹo ) Lâm Phong nhìn Ứng Trần liếc mắt nói: "Ứng lão có chuyện cứ nói thẳng, không cần vòng vo."
"Là như vậy, chúng ta đã cấp tư cách cho nhóm người đầu tiên vào ở lâm đô thành."
"Ta đang nghĩ, có nên thành lập một trường học hoặc là võ quán gì đó không?" Ứng Trần nói: "Như vậy, có thể tập trung bồi dưỡng một nhóm cường giả, dù sao, sau này lực lượng thủ vệ Địa Quật đều phải dựa vào chúng ta."
"Đề nghị này rất tốt!" Hai mắt Lâm Phong sáng lên.
Trước đây hắn đã nghĩ, tuy rằng lâm đô thành đã chính thức vận hành, nhưng không thể chỉ dựa vào sự giúp đỡ từ nơi khác để giữ gìn. Cuối cùng vẫn phải có lực lượng của chính mình. Hơn nữa, lôi đình quân đoàn tuy ai nấy đều tinh anh, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của họ là phòng thủ. Nếu có con đường tuyển chọn và thăng tiến liên tục, như vậy sẽ có thể sản sinh ra không ngừng các cường giả.
"Ứng lão, chuyện này cứ để ngươi dẫn đầu, không cần lo về tài nguyên." Lâm Phong nói: "Nếu không đủ, có thể nhờ hiệu trưởng hỗ trợ giải quyết một ít."
"Tốt, như vậy rất tốt." Ứng Trần thấy Lâm Phong cũng cực kỳ tán thành, nhất thời yên tâm hơn không ít.
Ông ấy thành viện thủ, lại từng trải, kinh nghiệm đầy mình, tầm nhìn cũng xa hơn. Theo Ứng Trần, lâm đô thành không chỉ là tiền tuyến của Địa Quật, mà còn muốn dựa vào đó từng bước phát triển.
"Ngoài ra Ứng lão, lần này Ma Đô thủ vệ chiến, ta thấy có thể cho những người chưa từng trải qua Địa Quật được thể nghiệm một phen." Ánh mắt Lâm Phong híp lại: "Tốt nhất, tất cả mọi người ở Ma Đô đều có kinh nghiệm chiến đấu với dị thú Địa Quật."
"Có thể mở rộng thêm khu vực huấn luyện đã quy hoạch phía trước."
Diện tích toàn bộ chiến tuyến thứ nhất rất lớn. Đủ cho những người đó lịch luyện.
"Đúng vậy, ta cũng có ý tưởng này." Ứng Trần cười ha hả nói: "Trước đây không có cơ hội này, hiện tại có rồi, phải tận dụng cho tốt."
Cho đến bây giờ, một phần đáng kể người dân trong nước vẫn chưa từng xuống Địa Quật. Thậm chí, còn chưa từng có kinh nghiệm giao chiến với dị thú. Dù sao ngoài tứ đại võ giáo, rất nhiều trường học khác đều không có Địa Quật. Thêm vào đó vấn đề về thiên phú cá nhân và tinh thần cầu tiến, một số người dù có năng lực cũng không mấy mặn mà muốn xuống Địa Quật.
Sau đó, Lâm Phong lại cùng Tần Chấn Sơn trao đổi một chút về vấn đề bổ sung nhân sự cho lôi đình quân đoàn. Tần Chấn Sơn đối với Lâm Phong vô cùng kính phục. Khi trò chuyện với Lâm Phong, ông ấy gần như có chút cuồng nhiệt.
. . .
Cùng lúc đó, bên ngoài đại học Ma Đô.
Một chiếc xe thể thao trông rất sành điệu dừng lại, chợt Liễu Nghị cùng Cam Ninh từ trong xe đi ra.
"Chào bạn học, xin hỏi Lâm Phong có ở trường không?" Lúc này, một thanh niên đi theo tới cười hỏi.
Liễu Nghị nghe vậy liền quan sát người này từ trên xuống dưới.
Dung mạo còn soái hơn ta, ân, không thích.
"Có ở đó hay không thì liên quan gì tới ngươi hả." Liễu Nghị nói xong cùng Cam Ninh vai kề vai rời đi.
Trong mắt thanh niên kia lóe lên một tia hàn quang rồi biến mất.
Tuy vậy, vẫn đi theo, vẻ mặt lấy lòng nói: "Huynh đệ, ngươi là Liễu Nghị đúng không?"
"Không dám giấu diếm, ta là fan của Lâm Phong, đặc biệt từ Thần Châu chạy tới."
Nghe thanh niên nói vậy, Liễu Nghị cùng Cam Ninh dừng lại.
Chợt Cam Ninh chớp mắt vài cái: "Lão sư nói, trường học không cho phép truy tinh, huynh đệ có công phu này thì nên luyện tập cho tốt đi."
"Để luôn có cơ hội kề vai chiến đấu cùng Lâm Phong."
"Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải." Liễu Nghị nhìn chằm chằm thanh niên hồi tưởng một chút.
Chợt đột nhiên nói: "Ngươi là Lý Thông Nghĩ!?"
Lý Thông Nghĩ gật đầu nói: "Đúng, chính là ta!"
Không cần nói cũng biết, người này dĩ nhiên là Huyễn Tác.
Sau khi t·hiên huyễn chúa tể hy sinh vài cái gút, cuối cùng cũng đưa được Huyễn Tác ra khỏi Địa Quật Thần Châu. Mà sau khi Huyễn Tác ra ngoài, dựa vào tin tức mà t·hiên huyễn chúa tể để lại, hắn đến nơi này. Còn về Lý Thông Nghĩ, đã sớm c·hết rồi.
Sắc mặt Liễu Nghị nhất thời trở nên hiền hòa.
Năm trước hắn còn gặp Lý Thông Nghĩ một lần, trong một buổi đầu tư của công ty ba hắn. Ba của Lý Thông Nghĩ chính là một trong những nhà đầu tư.
"Thì ra là Lý thiếu gia, thật may mắn." Liễu Nghị cười híp mắt nói.
"Lý thiếu không dám nhận, Liễu thiếu dẫn ta vào tham quan trường một chút được không?" Huyễn Tác chỉ vào trường học.
"Đi thôi, hôm nay anh em bao, dẫn cậu nếm thử mỹ thực Ma Đô!" Liễu Nghị hào phóng nói.
Sau khi vào trường, Huyễn Tác đảo mắt nhìn xung quanh, sát ý trong lòng dần trỗi dậy.
Bất quá, hắn biết trong trường có rất nhiều cao thủ, còn chưa phải thời điểm hành động. Việc cấp bách là trước hết phải tìm được Lâm Phong kia đã.
Sau khi đến nhà hàng của đại học Ma Đô, ba người bắt đầu vui vẻ ăn uống. Trong lúc đó, Tề Khang và Tiêu Chiến cũng gia nhập vào đoàn người.
Sau trận chiến phòng thủ, mọi người cũng có chút thư giãn.
Bữa cơm còn chưa kết thúc, Huyễn Tác đã tranh trả tiền.
Điều này làm Liễu Nghị không khỏi tức giận.
"Lão Lý, không phải là tao nói mày, con người mày đúng là không có chút nào phóng khoáng!" Liễu Nghị đã ngà ngà say nói: "Mày cũng chỉ dựa vào ba mày thôi, nếu không công ty nhà mày làm sao lớn lên được?"
"Phải phải phải!" Huyễn Tác ôm Liễu Nghị gật đầu lia lịa.
Ngươi nói cái gì cũng đúng, đằng nào lát nữa ngươi cũng c·hết.
"Nấc!"
Đúng lúc này, Liễu Nghị đột nhiên nấc một cái.
"Oẹ." Chợt trực tiếp nôn lên đầu Huyễn Tác.
"Phụt..."
Trong chốc lát, cơm cùng thức ăn bắn tung tóe cả lên đầu Huyễn Tác.
Huyễn Tác suýt chút nữa nhịn không được, hắn vốn là một người có bệnh sạch sẽ, không thể... nào nhịn được!
"Ngọa Tào!" Mấy người Tề Khang lập tức vọt sang một bên.
"Lão Liễu, mày đúng là làm tao kinh tởm c·hết rồi." Cam Ninh né tránh không kịp bị bắn trúng một ít, lập tức tức giận.
"Xin lỗi xin lỗi." Liễu Nghị vội vàng xua tay: "Mẹ nó, thật là cao hứng."
Sắc mặt Huyễn Tác cực kỳ khó coi.
Hắn cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả lúc cha c·hết: "Không có. . . gì đâu."
Lời là nói vậy, ai cũng có thể nhận thấy gã này đang ở gần giới hạn bùng nổ.
"Mẹ kiếp, tức c·hết ta rồi, tức c·hết ta rồi!" Huyễn Tác tức đến phổi cũng muốn nổ tung.
Một kẻ thức tỉnh rác rưởi mà thôi, lại dám nôn lên người ta!
Đợi một lát nữa, nhất định sẽ hung hăng tra tấn ngươi một phen!
"Đi đi đi, về ký túc xá của tao dọn dẹp một chút." Liễu Nghị vung tay, lau miệng lên người Huyễn Tác một cái.
Huyễn Tác nhíu mày, suýt nữa không khống chế được.
"Lão Liễu, vừa rồi mày có hứa giúp tao xin chữ ký Lâm Phong đấy nhé." Huyễn Tác cười nói: "Nếu mày không đồng ý, thì cái bộ đồ này mày phải đền."
"Không phải có mỗi cái áo thôi sao, có gì." Liễu Nghị khinh thường nói, có 2 vạn thôi mà, tao đây đào đâu chẳng được.
"Ha hả, đến bộ đồ bình thường cũng phải muốn tao xin chữ ký mới được." Huyễn Tác cười ha hả nói: "Hôm nay nhất định tao phải gặp được thần tượng."
Nghe xong những lời này, mấy người Cam Ninh đều ngẩn ra.
Liễu Nghị cũng ngây người: "Mày tìm Lâm Phong xin chữ ký làm cái gì?"
"Mẹ nó, có phải có mục đích gì không đấy?"
Đồng tử của Huyễn Tác hơi co lại, vội vàng nói: "Nghĩ cái gì thế, tao có thể có mục đích gì?"
"Nhà tao còn ra hai vị tông sư trong trận thủ vệ chiến đấy."
"Sỏa Nghị?" Lúc này, Lâm Phong đi đến.
Nhìn thấy Lâm Phong, sát ý trong lòng Huyễn Tác trào lên.
Thật là tự chui đầu vào rọ a!
Lâm Phong cũng không chú ý đến Huyễn Tác, mà nhíu mày: "Uống say rồi à? Về thôi."
Vừa nói vừa nâng Liễu Nghị lên.
Liễu Nghị thấy Lâm Phong đến, càng thêm chóng mặt.
"Lâm Phong, có. . . có fan của ngươi tới." Tay giơ lên nửa ngày vẫn không chỉ vào được người Huyễn Tác, rõ ràng là đã say mềm.
"Fan?" Lúc này, Lâm Phong mới thấy Huyễn Tác, ngay lập tức nói: "Lý Thông Nghĩ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận