Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 136: Không gian mang theo người mới biến hóa (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 136: Không gian mang theo người mới biến hóa (cầu hoa tươi cầu buff kẹo ) "Keng, thành công kích s·á·t Hư Không Long Ngạc, thu được 42 điểm tu vi." Nghe được thanh âm nhắc nhở, Lâm Phong mỉm cười. Tu vi đã đủ, có thể đột p·h·á! Lâm Phong đem t·hi t·hể Ngạc Gia Đạc lấy đi, lập tức biến thành dáng vẻ của Ngạc Gia Đạc. Tiếp đó lại ném t·hi t·hể Ngạc Gia Ân xuống đất. Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lâm Phong thỏa mãn gật đầu. Thật hoàn mỹ, không một chút sơ hở! Lập tức nghênh ngang đi tìm địa phương đột phá. Không lâu sau khi Lâm Phong rời đi. "Hoa lạp lạp!" Hai đầu thanh niên toàn thân đen nhánh phá vỡ rừng cây. Lập tức liền thấy được t·hi t·hể tr·ê·n mặt đất. "Là Ngạc Gia Ân cùng Ngạc Gia Đạc!" Ma Kha Lực kinh hô: "Xem ra tộc Hỏa Diễm Dơi Yêu nói không sai!" Trước đó bọn họ đã đụng phải người của tộc Hỏa Diễm Dơi Yêu. Dựa theo lời họ nói, giống như Kim Vũ Bằng Điêu đang đại khai s·á·t giới. Lúc đầu bọn họ còn không quá tin, nhưng lúc này đã tin rồi. Ngay cả Ngạc Gia Ân cùng Ngạc Gia Đạc đều lần lượt c·hết trận, có thể tưởng tượng cuộc chiến kịch liệt đến mức nào. "Hai tộc này đột nhiên g·iết nhau ác liệt như vậy, chẳng lẽ là có bí m·ậ·t?" Ma Kha Lực cười hắc hắc: "Có chuyện hay để xem rồi!" Hai tộc c·hết bao nhiêu hắn đều không để ý. Dù sao tài nguyên nhiều như vậy, đồng loại càng c·hết nhiều thì Tam Nhãn Ma Lang tộc của bọn họ chiếm được tài nguyên lại càng nhiều. Chỉ là điều khiến Ma Kha Lực không nghĩ ra là, rõ ràng tộc Hư Không Long Ngạc có thù h·ậ·n lớn nhất với Huyết Hà Long Thụ, sao bây giờ hai tộc này lại đ·á·n·h nhau đến mức ngươi c·hết ta s·ố·n·g như vậy chứ?… Bên trong một sơn động bí ẩn. "Oanh!" Linh Năng phun trào ra, trong mắt Lâm Phong tinh quang tăng vọt. "Nhị Tinh Chiến Tướng!" Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. Nơi này là Nguyên Thủy Bí Cảnh, nhất định sẽ có người đạt được các loại cơ duyên và Tạo Hóa. Nếu như những cường giả nhất của tam tộc khác đột p·h·á, vậy thì Lâm Phong sẽ chênh lệch với bọn họ rất lớn. Đến lúc đó sẽ nguy hiểm đến tính m·ạ·n·g. Còn bây giờ thì khác, cho dù có người đột p·h·á đến Tam Tinh Tông Sư, Lâm Phong cũng không sợ. Lập tức Lâm Phong lấy Hư Không p·h·áp Ấn mà hắn bắt được từ Ngạc Gia Đạc ra. Trong không gian mang th·e·o người, những Hư Không p·h·áp Ấn lớn hơn không ngừng r·u·n r·u·n. Cảm giác này, giống như một người đang cực kỳ đói khát thấy được đồ ăn ngon vậy. "Đồ chơi này rốt cuộc là dùng để làm gì?" Lâm Phong nhíu mày: "Thôi đi, quay đầu bắt một con hỏi rõ vậy." Nói xong Lâm Phong ném nó vào trong không gian mang th·e·o người. Ngay lập tức, Hư Không p·h·áp Ấn kia trực tiếp xông đến. Ngay sau đó giống như lần trước, bắt đầu cấp tốc dung hợp. Nhưng điều làm Lâm Phong bất ngờ là, khi hai cái dung hợp với nhau thì không gian mang th·e·o người của hắn lại xuất hiện biến hóa! Chỉ thấy không gian mang th·e·o người bắt đầu mở rộng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Từ mười vạn mét khối, đột nhiên tăng lên thành hai trăm ngàn mét khối! "Cái này..." Mặc dù Lâm Phong đoán rằng Hư Không p·h·áp Ấn có thể có liên quan đến lực lượng không gian. Nhưng không ngờ, nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả không gian mang th·e·o người của chính mình. "Thứ này có chút lợi hại a." Lâm Phong nỉ non nói. Ngoài điều đó ra, Hư Không p·h·áp Ấn không còn biến hóa gì khác. Sau khi quan s·á·t, Lâm Phong không quản nữa. Dù thế nào đi nữa, không gian mang th·e·o người được mở rộng ra cũng là một chuyện tốt. "Lần này nhất định sẽ làm đầy." Lâm Phong nói, tiếp tục đi sâu vào bên trong. Ngày hôm sau. Không thể không nói, việc đổi thân phận quả nhiên là khác biệt. Ngạc Gia Đạc giờ đã là một trong bốn Đại Cường Giả của bí cảnh lần này, lại có tộc Hư Không Long Ngạc đứng sau lưng, có thể nói là người người kính nể và nịnh bợ. Dọc đường đi, không ít chủng tộc bình thường thấy Lâm Phong đều bỏ chạy. Có một vài con, Lâm Phong trực tiếp g·iết, rồi lại cố ý thả chạy một vài con khác. Còn lại thì không muốn bận tâm đến làm gì. Một đường đi, một đường c·ướp đoạt, Lâm Phong đã lấy được 3 vật phẩm hạch tâm. Ngoài ra, những t·h·i·ê·n tài địa bảo khác cũng không hề ít. Hành vi của Lâm Phong tuy ngang ngược vô lý, nhưng lại hợp tình hợp lý. Trong thế giới của dị thú, đẳng cấp rất rõ ràng, việc kẻ mạnh c·ướp đoạt của kẻ yếu là chuyện quá bình thường. "Chắc là đủ rồi." Lâm Phong lấy ra linh khóa nỉ non nói. Lý Phụng Tiên bọn họ cách hắn không tính là xa, ước chừng năm sáu chục km. "Trước đi tìm bọn họ đã." Nói xong, Lâm Phong tăng tốc độ lên. Đã hai ngày không gặp, nói chuyện với nhau về tình hình hai ngày qua, như vậy Lâm Phong mới có thể lên kế hoạch cho những chuyện tiếp theo. Khoảng cách đến lúc khu vực mở ra còn có 2 ngày nữa. Hai ngày này đủ cho Lâm Phong tiêu diệt một số dị thú. Lúc Lâm Phong đang tìm kiếm Lý Phụng Tiên và những người khác thì Lý Phụng Tiên cùng 15 người của mình lại đụng phải đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay. Phía trước là một bình nguyên vô tận. Khí tức cường đại của Sâm Long phảng phất như ngang dọc hư không vậy, cấp tốc tiến đến chỗ của đám người Lý Phụng Tiên, mà đám người Lý Phụng Tiên lại chia làm bốn phương tám hướng mà chạy. "Mẹ kiếp, xui xẻo quá đi!" Hoàng Phủ Ngự có chút đau đầu, lòng như chìm xuống đáy cốc. Bọn họ vừa mới lấy được Hỏa Diễm thạch trong một động lửa, đang định rời đi thì đụng phải Sâm Long. Sâm Long vốn dĩ không có hứng thú gì với loài người, chỉ muốn Hoàng Phủ Ngự giao nộp toàn bộ t·h·i·ê·n tài địa bảo mà thôi. Hoàng Phủ Ngự và đồng bọn tất nhiên là không muốn, lập tức quay đầu bỏ chạy. "Rắc rối lớn rồi!" Ô Lệ Lệ vừa chạy vừa nhìn xung quanh: "Mọi người, nếu như không được, chúng ta chỉ có thể chia nhau ra mà chạy!" Nếu tiếp tục phân chia thì sẽ thành 14 hướng khác nhau. Như vậy, cơ hội s·ố·n·g sót mới càng lớn. "Chưa chắc đã có thể chạy thoát được đâu." Liên Chân Phật trầm giọng nói: "Nếu thực sự không được, hay là giao ra đi, nếu không tất cả chúng ta đều phải xong đời." Nghe Liên Chân Phật nói, đám người im lặng. Mặc dù không muốn nhưng có lẽ cũng chỉ có thể như vậy. Dù sao thì sự s·ố·n·g còn quan trọng hơn hết thảy. Một khi đã c·hết thì cái gì cũng mất. "Hừ, vẫn cố chấp như vậy!" Sâm Long nhíu mày. Tuy hắn không có cảm xúc gì với loài người, nhưng không có nghĩa là thực sự sẽ không g·iết người. Sâm Long nói xong, vung tay lên. "Hoa lạp lạp!" Từng dây leo lớn bằng ngón trỏ lấy tốc độ không thể tưởng tượng n·ổi mà bắn về phía đám người. Mỗi một dây leo đều mang theo huyết khí ngập trời, khiến người ta phải tê cả da đầu. "Xuy!" Dây leo dẫn đầu khốn trụ Tiêu Phong Vân cùng một vài người có thực lực hơi kém. Lập tức, da của mấy người bị rách nát t·h·ị·t bị bong ra. Cho dù là Trần Hạc và Đàm Nhạc cũng da cũng bị đỏ ửng lên, bị thắt rất khó chịu. "Hửm?" Đúng lúc Sâm Long chuẩn bị một chiêu s·á·t thủ thì đột nhiên hơi biến sắc mặt. Lập tức liền thấy Lâm Phong sải bước tiến đến. "Ngạc Gia Đạc!" Sâm Long lập tức lộ ra s·á·t khí. Bọn chúng và Hư Không Long Ngạc có thể xem như là đối thủ c·hết người. Trên đường đi, Sâm Long đã g·iết một con rồi. Kế Vô Tương và đám người thấy vậy thì biểu hiện hơi biến sắc, rồi thở phào nhẹ nhõm. Huyết Hà Long Thụ và Hư Không Long Ngạc vốn là kẻ thù cũ, gặp nhau tất nhiên sẽ xảy ra tử chiến. Như vậy thì chúng sẽ không để ý đến bọn họ nữa. Sau khi Tiêu Phong Vân cùng mấy người giãy ra được khỏi dây leo thì nghiêng đầu mà bỏ chạy. "Gạc gạc, Sâm Long, ngươi đã thành kẻ đứng đầu rồi!" Lâm Phong cười quái dị nói: "Người của ngươi cũng đều bị ta ăn gần hết rồi." Nói xong liền liếm môi một cái. "Vậy ta sẽ nuốt ngươi luôn!" Sắc mặt Sâm Long giận dữ lạnh lùng, dứt lời liền lao thẳng tới. "Sưu sưu sưu!" Từng cây dây leo mang theo khí thế vô song bắn về phía Lâm Phong. Không ở cách đó quá xa, Lý Phụng Tiên nhỏ giọng nói: "Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi." "Chúng ta cứ chờ xem đã." "Ngươi lại nữa rồi đấy!" Hoàng Phủ Ngự có chút đau đầu, cái tên Lý Phụng Tiên này sao lại không biết s·ợ c·hết vậy. "Hắc hắc, tên Ngạc Gia Đạc này với Sâm Long thực lực ngang nhau, biết đâu chừng chúng ta có thể mò được chút lợi lộc đấy." Lý Phụng Tiên liếm môi một cái. "Không biết Lâm Phong đi đâu rồi." Kế Vô Tương nỉ non nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận