Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 502: Nguy cơ trùng trùng

Chương 502: Nguy cơ trùng trùng
Ngưu Tiểu Thất hiện tại chính mình cũng không biết đó là tình huống gì, coi như Lâm Phong hỏi, hắn cũng không biết. Sở dĩ Ngưu Tiểu Thất cảm thấy mình vô cùng ấm ức, hắn chẳng qua chỉ muốn đi qua cái sơn động này để ra khỏi cái phủ đệ thần bí này, ai ngờ lại gặp phải vấn đề như vậy. Điều này làm Ngưu Tiểu Thất có chút không biết phải nói sao cho đúng, nên hắn cảm thấy chính mình vô cùng ấm ức. Hắn lại ở nơi này gặp phải những nguy hiểm này, không biết những Ngưu Đầu Nhân khác có gặp nguy hiểm không. Hắn biết bản thân đã gặp nguy hiểm như vậy, hơn nữa Lâm Phong lúc trước cũng gặp tình huống tương tự. Nếu Lâm Phong không giải quyết được vấn đề này, chắc sẽ không đến cứu hắn.
"Lâm Phong, ngươi cũng gặp vấn đề như vậy sao? Hai chúng ta giống nhau y đúc vậy sao?"
Ngưu Tiểu Thất muốn hỏi Lâm Phong, ở trong huyễn cảnh của Lâm Phong có phải cũng là tình huống này không. Có phải toàn bộ hồn phách của Lâm Phong đã khống chế Lâm Phong không. Hắn hiện tại chỉ muốn biết huyễn cảnh của Lâm Phong và Ngưu Tiểu Thất có giống nhau hay không. Ngưu Tiểu Thất không biết Lâm Phong đã gặp phải chuyện gì, nhưng những gì hắn đang gặp thì dường như là chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Nên bây giờ Ngưu Tiểu Thất muốn hỏi xem Lâm Phong đã gặp tình huống gì. Tình huống này làm Ngưu Tiểu Thất thấy cái sơn động này thật đáng sợ, nếu họ tiếp tục đi tiếp, liệu có chuyện như vậy xảy ra nữa không?
"Hiện tại cái sơn động này đúng là vô cùng nguy hiểm, cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, Tiểu Thất mau theo ta trở về, sau khi trở về rồi chúng ta hãy nói chuyện này, bây giờ không phải lúc."
Lâm Phong cho rằng hắn không thể ở lại huyễn cảnh của Ngưu Tiểu Thất quá lâu, nếu thời gian quá dài, không chừng sẽ gặp phải vấn đề gì, Nên Lâm Phong cho rằng vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn, chỉ khi rời khỏi đây, hắn mới có thể khống chế được chính mình. Hơn nữa hắn phải mang hồn phách của Ngưu Tiểu Thất ra ngoài, để Ngưu Tiểu Thất tâm thần hợp nhất. Như vậy Ngưu Tiểu Thất mới có thể tự do hoạt động, họ không cần phải cõng Ngưu Tiểu Thất đi nữa.
"Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đưa Ngưu Tiểu Thất ra ngoài, ngươi có thể theo ta đi nhanh hơn một chút được không, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này!"
Lâm Phong muốn hỏi xem Ngưu Tiểu Thất có thể di chuyển nhanh hơn để rời khỏi đây không. Hắn thật sự muốn kéo Ngưu Tiểu Thất đi, nhưng ba hồn bảy vía của Ngưu Tiểu Thất hiện giờ đều ở đây. Hồn phách của Ngưu Tiểu Thất, thật ra lại mạnh hơn của Lâm Phong một chút. Nếu Lâm Phong muốn túm lấy Ngưu Tiểu Thất đi nhanh, hắn phải tốn rất nhiều tâm thần. Hơn nữa, Lâm Phong tiến vào đây chỉ với nhất hồn nhất phách, nên việc hắn muốn giúp Ngưu Tiểu Thất thật sự là có chút khó khăn. Lâm Phong thật ra đã có dự tính vô cùng tốt từ mấy ngày trước, hắn chỉ định cho nhất hồn nhất phách của mình tiến vào. Đến khi phát hiện Ngưu Tiểu Thất, nếu Ngưu Tiểu Thất gặp nguy hiểm, không thể khắc phục, thì hắn sẽ điều động hồn phách còn lại vào trợ giúp Ngưu Tiểu Thất.
"Lâm Phong, ngươi chờ một chút, ta hiện tại có chút run chân, nếu được nghỉ một lát, chắc sẽ khá hơn!"
Ngưu Tiểu Thất nói với Lâm Phong, hiện tại hắn thật sự có chút run chân. Nếu Lâm Phong muốn hắn đi nhanh, Ngưu Tiểu Thất cảm thấy hắn phải nghỉ một lát, hình như giờ hắn không thể bước đi được nữa. Biểu hiện này của Ngưu Tiểu Thất, Lâm Phong cũng có thể hiểu được, Ngưu Tiểu Thất đã trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng ở đây, nên biểu hiện này là rất bình thường. Nếu là những Ngưu Đầu Nhân khác, có lẽ cũng sẽ vậy thôi. Lâm Phong thì biết mình đã trải qua chuyện gì, còn Ngưu Tiểu Thất không biết mình đã trải qua chuyện gì, nên Ngưu Tiểu Thất hiện giờ không hề hay biết đang nguy hiểm đến mức nào.
"Ngưu Tiểu Thất, hiện tại chúng ta đang gặp nguy hiểm, nếu chúng ta không mau rời đi, có thể sẽ bị huyễn cảnh ở đây khống chế, ngươi mau theo ta rời đi đi, sau khi ra ngoài, ngươi muốn nghỉ ngơi thế nào cũng được!"
Lâm Phong không thể nói quá rõ ràng, hiện tại hắn vào đây chỉ với nhất hồn nhất phách. Hắn không có nhiều bản lĩnh để đối phó với Ác Ma trong huyễn cảnh, nên hắn không muốn điều động hồn phách còn lại vào. Nên hắn chỉ có thể khuyên Ngưu Tiểu Thất, để Ngưu Tiểu Thất nhanh chóng rời khỏi. Ngưu Tiểu Thất sau khi nghe Lâm Phong nói, thì vẫn có chút do dự. Hắn thật sự cảm thấy mình không thể nào nhấc chân lên được, chỉ muốn nghỉ ngơi. Thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Phong, hắn biết nếu hắn không nhanh chóng rời đi cùng Lâm Phong, thì có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nếu gặp nguy hiểm, muốn thoát ra có lẽ rất khó.
"Ngưu Tiểu Thất, nếu ngươi không mau theo ta rời đi, ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm thật sự, nếu gặp nguy hiểm, có thể ta sẽ không cứu được ngươi đâu!"
Lâm Phong dùng nhất hồn nhất phách tiến vào đây, nếu muốn cứu Ngưu Tiểu Thất có lẽ sẽ tốn công sức lắm. Hiện tại xung quanh không có nguy hiểm, Lâm Phong nghĩ rằng họ nên nhân cơ hội này mau chóng rời đi. Nếu Ác Ma phát hiện Lâm Phong tiến vào với nhất hồn nhất phách này, pháp lực không mạnh mẽ, sẽ quay lại đối phó hắn và Ngưu Tiểu Thất, nên giờ Lâm Phong phải nghĩ cách nhanh chóng rời đi. Lâm Phong nghĩ vẫn nên mau chóng rời khỏi thì hơn, nếu chậm trễ, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Ngưu Tiểu Thất dưới sự thúc giục liên tục và nghiêm túc của Lâm Phong, biết hiện tại không được chậm trễ nữa. Hắn còn nghĩ đến nếu ở đây chỉ còn một mình, gặp phải nguy hiểm, sẽ không thể nào chống lại được. Nên Ngưu Tiểu Thất chậm rãi cũng có dũng khí, khi trong lòng hắn đã dũng cảm hơn, liền theo hồn phách của Lâm Phong nhanh chóng rời đi nơi này. Cả hai di chuyển rất nhanh, nhưng đúng lúc họ chuẩn bị rời đi thì bóng dáng Ác Ma lại xuất hiện. Hiện giờ bọn họ không thấy rõ con đường phía trước, tất cả đều bị màn sương trắng che phủ, màn sương trắng này như muốn ngăn cản Ngưu Tiểu Thất và Lâm Phong rời đi.
"Lâm Phong, đây là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào lại có chuyện gì khác xảy ra sao?"
Ngưu Tiểu Thất không biết tình huống hiện tại là như thế nào, hắn lo lắng liệu họ có gặp vấn đề gì không. Nếu họ không di chuyển nhanh lên, liệu có rời khỏi đây được không. Lâm Phong thực ra biết giờ đã chậm rồi, hiện tại bọn họ đã bị Ác Ma bất thình lình xuất hiện chặn đường. Lâm Phong nhìn màn sương trắng hiện ra, biết đây chính là Ác Ma xuất hiện, hắn biết trước đây, trong huyễn cảnh của hắn, Ác Ma không bị hắn đánh bại, hiện tại Ác Ma đang thừa cơ hội này muốn ngăn cản hắn.
"Giờ thì muộn rồi, Ác Ma đang muốn ngăn cản đường đi của chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận