Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 103: Cái thứ hai tín vật (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 103: Cái thứ hai tín vật (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
"Ẩn Tướng Ngô Nghiêu!"
"Thiên Sứ Tề Uyển Hưu."
Có người lập tức nhận ra thân phận của hai người.
Đoạn thời gian trước, Ngô Nghiêu bắc thượng một đường khiêu chiến chưa từng bại trận. Đương nhiên, việc này cũng liên quan đến việc Ngô Nghiêu tránh mặt Ma Đô đại học và Đế Kinh đại học. Nhưng dù vậy, đối thủ mà Ngô Nghiêu gặp phải cũng đều rất mạnh. Lần bắc hành này của hắn có giá trị mười phần.
Mà Thiên Sứ, tuy là lần lượt bại dưới tay Hắc Mã Lâm Hạo và Vô Song kiếm, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như người thua cuộc không phải hắn.
"Tặc tặc, đáng cười thật."
Nhạc Thanh Nghiêm nhìn Tề Uyển Hưu tự tiếu phi tiếu nói: "Tề Uyển Hưu, bây giờ ngươi không nên đứng chung với chúng ta. Lâm Hạo có tư cách hơn ngươi nhiều."
Tề Uyển Hưu chau mày: "Ha ha, thắng bại là chuyện thường của nhà binh."
Một bên, Lý Phụng Tiên nhỏ giọng nói với Lâm Phong: "Không nên xem thường gia hỏa này, hắn đang giả heo ăn thịt hổ đấy."
"Ừm?"
Ánh mắt Lâm Phong khẽ dao động. Cái giá của việc giả bộ này có chút lớn a. Thua liền 2 trận, nếu thật sự là đang tỏ ra yếu kém thì sự quyết đoán đó thật khó lường.
"Gã này có chút cổ quái, ngay cả ta cũng nhìn không rõ." Lý Phụng Tiên nói: "Nói chung, không kém."
Lâm Phong gật đầu.
"Hoa Phật tên kia đâu?" Ngô Nghiêu nhìn xung quanh hỏi.
"Hắn không đến."
"Hắn vẫn chưa xuất quan." Hoàng Phủ Ngự nói.
Lần trước bại dưới tay Đường Khiếu, đả kích đối với Liên Chân Phật có hơi lớn. Bất quá Hoàng Phủ Ngự biết, lần này sau khi Liên Chân Phật xuất quan nhất định sẽ xoay chuyển cục diện. Sau đó sẽ thế nào, ai cũng không biết.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện, một thanh niên mặc tăng bào màu đỏ từ đằng xa đi tới.
"Từ vương Mục Hà!"
Sự xuất hiện của Mục Hà càng làm người khác chú ý hơn so với Ngô Nghiêu, dù sao hắn cũng là người đứng thứ tư trong Thập Đại thiên vương nổi danh, tự nhiên nhân khí cực cao. Bất quá, Mục Hà là người khiêm tốn nhất trong mọi người. Hắn không thuộc về bất cứ trường học nào, cũng không gia nhập bất cứ thế lực nào, càng không có gia tộc gì. Hoàn toàn là một nhà sư cô gia quả nhân đang dạo chơi.
"Mục Hà, gần 1 năm không gặp, gần đây vẫn tốt chứ." Kế Vô Tương hỏi.
"Toàn bộ đều mạnh khỏe." Mục Hà chắp tay nói.
"Từ vương, lần trước ngươi may mắn thắng ta, lần này sẽ không còn vận khí tốt như vậy đâu." Nhạc Thanh Nghiêm liếm môi nói.
"Ha ha, thắng bại đối với ta mà nói cũng không quan trọng." Mục Hà nói.
"Lại là cái điệu bộ này, phiền, phiền chết đi được!" Nhạc Thanh Nghiêm lầm bầm trách móc.
"Tiểu lão hổ, quá hiếu động không phải là một chuyện tốt." Hoàng Phủ Ngự có chút không vui. Mọi người đều đang an an tĩnh tĩnh chờ khai mạc, chỉ có Nhạc Thanh Nghiêm thấy ai cũng muốn gây sự.
"Hoàng Phủ, ngươi vượt quá giới hạn rồi." Kế Vô Tương mở miệng nói: "Người của Đế Kinh còn chưa tới phiên ngươi (Ch Ci) quản."
"Ồ, vậy thì mời ngươi quản cho tốt đấy." Hoàng Phủ Ngự nhìn Kế Vô Tương nói.
"Ha ha." Kế Vô Tương cười cười không tiếp lời.
"Đã lâu không gặp, mọi người cơn tức vẫn lớn như vậy." Ngô Nghiêu nheo mắt: "Xem ra đều có chút không thể chờ đợi a."
Mối quan hệ giữa Thập Đại thiên vương đã không còn như trước, có người là đối thủ, đương nhiên cũng có người hòa khí nhưng trong lòng thì không biết nghĩ thế nào. Còn có người đứng ở những lập trường đối đầu.
Ngay khi mọi người đang tranh đấu gay gắt. Phía trước đại sảnh, một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở tiến lên, cất cao giọng nói: "Chào mọi người buổi tối, ta là người chủ trì đêm nay, Diêu Vi."
"Rất vinh hạnh được chủ trì buổi đấu giá hôm nay, sau đây xin mời lên đấu giá món đồ thứ nhất." Là chủ trì, Diêu Vi biết rõ điểm mà mọi người quan tâm ở đâu, cho nên cũng không nói nhảm.
"Món đồ đấu giá thứ nhất chính là tấm bản đồ Thiên Vương Sơn mà mọi người quen thuộc." Diêu Vi giới thiệu: "Khác với bản đồ mà ban tổ chức đưa ra, bản đồ của chúng ta chi tiết hơn. Bên ngoài không chỉ có khu vực các dị thú thường lui tới, mà thậm chí còn chú thích cả lộ tuyến hành trình của mỗi thiên vương trong các chiến dịch Thiên Vương Sơn trước đó."
"Ai hiểu thì đều hiểu, giá khởi điểm 5 vạn, mỗi lần tăng giá không dưới 1000, hiện tại bắt đầu đấu giá."
100 người ở đây đều là những tuyển thủ hạt giống. Diêu Vi vừa dứt lời, lập tức có người nói: "10 vạn."
"10 vạn 1."
"10 vạn 3."
Bản đồ Thiên Vương Sơn đối với những thiên kiêu chưa từng tham gia chiến dịch Thiên Vương Sơn mà nói chính là chí bảo. Hơn nữa, theo kinh nghiệm từ trước, những người có được bản đồ này đều có được một chút tiện lợi. Trong chiến dịch Thiên Vương Sơn, mỗi thiên kiêu không chỉ phải đối mặt với nhân loại mà còn phải đối mặt với những dị thú, thậm chí là những thợ săn thú. Nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, một tấm bản đồ tuy quý giá, nhưng nó có thể bảo vệ tính mạng.
Lâm Phong do dự một chút, không tham gia đấu giá. Tấm bản đồ này theo Lâm Phong thấy thì không có ích lợi gì lớn, không bằng giữ lại tiền để xem phía sau.
"15 vạn hai lần!"
"15 vạn ba lần, thành giao!"
Diêu Vi cất cao giọng nói: "Tiếp theo là món đồ đấu giá thứ hai của chúng ta: Dưỡng Thần Đan một viên do công ty dược phẩm trực thuộc tập đoàn Từ chúng ta luyện chế."
"Mọi người đều biết, Dưỡng Thần Đan giúp nâng cao độ tập trung khi tu luyện, có trợ giúp cực lớn trong việc tu luyện dị năng Chiến Kỹ hoặc dị năng chưởng khống."
"Giá khởi điểm của Dưỡng Thần Đan là 8 vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 2000, hiện tại bắt đầu đấu giá."
Cuộc tranh đoạt Dưỡng Thần Đan còn kịch liệt hơn so với trước kia. Lần này, mấy người trong Thập Đại thiên vương cũng dồn dập ra giá. Cuối cùng, Dưỡng Thần Đan được Ô Lệ Lệ mua với giá 25 vạn.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua. Bất tri bất giác, 6 món đồ đấu giá đã kết thúc.
"Kế tiếp là món đồ đấu giá thứ bảy của chúng ta, mời mọi người xem trước màn hình lớn." Diêu Vi tiếp tục nói: "Vật này do đội bảo an của chúng ta tìm được ở chỗ giao giới Địa Quật, còn tác dụng gì thì hiện tại vẫn chưa rõ ràng."
"Xem ra, tựa như là đồ đằng của dị thú."
"Vì công dụng của vật này không xác định, cho nên giá khởi điểm là 1 vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới 500."
"Hiện tại bắt đầu." Diêu Vi nói xong, cả trăm người ở đây không ai nhúc nhích. Trên màn hình lớn, món đồ đấu giá thứ bảy này nhìn qua không khác gì đồ cổ đào được. Chất liệu thì tựa như thanh đồng, rồi lại giống như thân cây nào đó. Tổng thể thì tang thương, cũ nát. Cộng thêm việc chính Diêu Vi cũng nói chưa rõ tác dụng cụ thể là gì, thì càng không ai muốn bỏ tiền vào đây.
Thế nhưng, khi Lâm Phong thấy cái thứ trông như thiết phiến ở phía sau món đồ kia thì tinh quang trong mắt tăng vọt! Thứ này, lại giống cái thiết phiến mà hắn có được trong cái xương cá sấu kia! Hơn nữa, điều khiến Lâm Phong kinh ngạc chính là, dường như hai thứ là một chỉnh thể, giống như có thể hợp lại với nhau!
"Cái thiết phiến kia... Rốt cuộc là cái gì?"
Liên tưởng đến hình dáng sau khi hai thứ hợp lại, Lâm Phong vẫn không thể đoán ra được. Vũ khí? Tín vật? Hay là thiên tài địa bảo nào đó? Hoặc cũng có thể là hài cốt dị thú Thượng Cổ Thời Đại?
"1 vạn linh 5 trăm." Đúng lúc này, có người giơ tấm bảng nói.
Tuy mọi người đều không biết làm gì với nó, nhưng cũng không ngăn cản được một số người muốn sưu tầm. Tuy cạnh tranh không kịch liệt như các món đấu giá trước, nhưng cũng có 4, 5 người đang đấu giá. Chưa đến bao lâu, giá đã tăng lên 3 vạn 5.
"3 vạn 5 một lần!"
"3 vạn 5 hai..."
"4 vạn." Lâm Phong đột nhiên nói.
Lời vừa nói ra, không ít người đều có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Lâm Phong không nói gì, cũng không giải thích gì. Lúc này mặc kệ nói gì cũng khiến người khác nghi ngờ, không nói gì, ngược lại có cảm giác thần bí hơn. Quả nhiên, ngay lập tức có người nhíu mày, rõ ràng không biết mục đích Lâm Phong mua vật này là gì.
Cuối cùng, cái thiết phiến thần bí được Lâm Phong mua lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận