Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 195: Tiến thối lưỡng nan Lâm Phong (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 195: Tiến thoái lưỡng nan Lâm Phong (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Lâm Phong nghe vậy trong lòng thầm bật cười.
Tên Băng Ma này đoán chừng là hiểu lầm gì đó, vừa cứu mình vừa hy vọng không bị hai tộc xem là hung thủ. Điểm này có thể lợi dụng một chút.
"Đây là lẽ đương nhiên, lẽ đương nhiên thôi." Lâm Phong nói.
Nghe Lâm Phong nói xong, Băng Ma cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tuy không muốn gia nhập hai đại tộc, nhưng cũng không muốn đắc tội hai đại tộc.
Băng Ma bá chủ cách cảnh giới Vương giả đã rất gần, có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, hắn chính là Băng Ma chúa tể.
Thân là chúa tể tương lai, Băng Ma bá chủ tự nhiên không muốn ăn nhờ ở đậu.
Trước kia làm thuộc hạ của Hư Không chúa tể là không còn cách nào.
Nếu Hư Không chúa tể đã c·hết, hắn cũng không có ý định làm tiểu đệ cho ai nữa.
Đợi khi trở thành Băng Ma chúa tể, sẽ thông báo với người của Thiên Viêm Hoàng Triều, Viêm Thần Điện một tiếng.
Như vậy, mình sẽ có lãnh địa rộng lớn hơn và thực lực mạnh hơn.
Cũng vì vậy, Băng Ma bá chủ sau khi cự tuyệt Ma Kha Đạc đã chọn ra tay cứu Lâm Phong.
Mục đích chính là muốn lấy lòng.
Có ân tình này, hai đại tộc tự nhiên không tiện thái độ cứng rắn.
"Nơi đây cũng không an toàn, hay là điện hạ đến chỗ ta đi?" Băng Ma bá chủ nói: "Ta tuy nói không địch lại Tử Sơn bá chủ, nhưng nếu hắn muốn đối đầu trực diện ta cũng không sợ."
Vừa nói xong, Lâm Phong liền gặp khó khăn.
Từ chối ư? Nhất định sẽ gây ra hoài nghi không cần thiết.
Dù sao một vương tử thất kinh chắc chắn phải tìm một nơi an toàn.
Nhưng nếu đồng ý, lỡ lộ tẩy thì sao bây giờ?
Do dự một chút, Lâm Phong nói: "Vậy thì không thể tốt hơn nữa."
Trước mắt, Băng Ma bá chủ này Lâm Phong cũng không có thực lực đối phó.
Tự nhiên chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.
Phía sau, Lam Đóa Vi tim đập loạn nhịp.
Nếu như bị phát hiện, vậy thì quá nguy hiểm.
"Tốt, điện hạ đi theo ta."
Băng Ma bá chủ vừa nói vừa vung tay.
Lập tức nâng Lâm Phong hai người lên.
"Hắc Đằng, đa tạ!"
Trước khi đi, Lâm Phong không quên cảm tạ Hắc Đằng.
Hắc Đằng nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: "Điện hạ khách khí, đây đều là việc nhỏ nên làm."
Lâm Phong gật đầu, không nói thêm gì.
Băng Ma bá chủ tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong một thoáng, đã đến Băng Cực bộ lạc.
Băng Cực bộ lạc so với Dạ bộ lạc quy mô còn lớn hơn, hùng vĩ hơn.
Kiến trúc ở đây không chỉ lớn mà còn rất đơn giản. Ngược lại còn có chút thiết kế bên trong, tinh xảo hơn.
Đến phủ của Băng Ma bá chủ.
"Điện hạ bị thương rất nặng." Băng Ma bá chủ trầm giọng nói: "Cái này ngài dùng đi."
Nói xong, hắn móc ra hai viên đan hoàn đỏ như m·á·u.
Lâm Phong không hỏi nhiều, lấy rồi cho Lam Đóa Vi một viên.
Ngay sau đó, mình cũng dùng một viên.
Lập tức, vết thương của Lâm Phong bắt đầu hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tuy không bằng Vô Cực Thần Dũ, nhưng cũng không chậm.
Thấy Lâm Phong thương thế đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, Băng Ma bá chủ nói: "Điện hạ muốn thả lỏng chút không?"
"Thả lỏng?" Lâm Phong ngẩn người.
Băng Ma bá chủ không nói gì, mà vỗ tay một cái.
Lập tức, sáu a na đa tư nữ tử bước vào.
Lâm Phong đồng tử hơi co lại, đây là muốn để cho mình làm chuyện ngượng ngùng sao?
"Điện hạ cứ tự nhiên." Băng Ma bá chủ nói rồi chuẩn bị rời đi.
"Băng Ma, hảo ý của ngươi bản vương xin ghi nhận." Lâm Phong nói: "Mấy người này lui xuống đi."
Băng Ma bá chủ ngây ra một lúc.
Loại chuyện này ở Địa Quật rất bình thường mà, vì sao lại...
Đột nhiên Băng Ma bá chủ kịp phản ứng, liếc nhìn Lam Đóa Vi nói: "Thì ra điện hạ đã có giai nhân, đã vậy ta không quấy rầy nữa."
Nói xong liền rời khỏi phòng.
"Đây là ý gì?" Lâm Phong hỏi.
"Địa vị nữ giới ở Địa Quật rất thấp, cho nên mấy vương tử mang theo hộ vệ đều dùng để..." Lam Đóa Vi mặt đỏ lên không nói hết câu.
Lâm Phong lập tức hiểu ra.
"Thì ra là thế, thảo nào hộ vệ của Sâm Chiến đều là nữ, hơn nữa đều rất xinh đẹp." Lâm Phong không nghĩ tới trong lòng đất lại có cái tục lệ này, ngược lại cũng thấy thú vị.
"Vậy chúng ta..." Lam Đóa Vi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thân thể mềm mại nóng bừng.
Lâm Phong nhíu mày.
Chuyện này thật khó xử.
Không làm thì sao, với thực lực của Băng Ma bá chủ, nhất định sẽ cảm nhận được.
Nhưng tự nhiên vô duyên vô cớ mà...
Lâm Phong có chút không đành lòng.
Lam Đóa Vi thấy Lâm Phong chần chờ, cắn môi đỏ mọng.
Bỗng nhiên nói: "Lâm thành chủ, chúng ta nên làm ra vẻ như đang... làm đi."
Lâm Phong nhìn sâu vào mắt Lam Đóa Vi một cái.
"Ngươi có con bài chưa lật nào để chạy trốn không?" Lâm Phong không cam tâm, hỏi: "Hay là sát chiêu, các kiểu của Thần kiếm cục?"
"Không có." Lam Đóa Vi cười khổ: "Nếu có, ta đã dùng từ lâu rồi."
"Haiz." Lâm Phong thầm than một tiếng.
Tuy là Lam Đóa Vi rất đẹp, nhưng chuyện này thực sự làm hắn thấy kỳ lạ.
"Lâm thành chủ, đừng do dự, nếu không... Băng Ma bá chủ sẽ sinh lòng nghi ngờ đấy." Lam Đóa Vi nói.
Tuy rất bội phục Lâm Phong, thậm chí có thể nói là có chút hảo cảm.
Nhưng dưới tình huống này bắt nàng làm chuyện đó... Quả thật nàng có chút không chấp nhận được.
Nhưng nếu không làm như vậy, Băng Ma bá chủ chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Hơn nữa Lam Đóa Vi biết, Sâm Chiến có tiếng là thích sắc đẹp.
Mỗi lần ra ngoài đều mang theo những nữ hộ vệ khác nhau.
Điểm này, Băng Ma bá chủ nhất định cũng biết.
"Không nhất định phải làm thật mà." Lâm Phong đột nhiên mắt sáng lên: "Ta có cách."
Lâm Phong không do dự nữa.
Chợt nhào tới.
"Ô...A!"
Trong đại điện.
Trong mắt Băng Ma bá chủ lóe lên một tia coi thường.
Hắn vốn xem thường đám vương tử đại tộc này.
Nhất là tên Sâm Chiến này.
Thân là vương tử mà còn háo sắc như vậy, đúng là phế vật không đáng nhắc đến.
Chợt, hắn không quản nữa, tiếp tục tu luyện.
Bên trong phòng.
Môi của hai người rời ra.
Khuôn mặt Lam Đóa Vi phủ một lớp đỏ ửng, không dám nhìn Lâm Phong.
"Đắc tội rồi." Lâm Phong nhỏ giọng nói.
Rồi đột nhiên tát một cái, quát lên: "Đồ hỗn hào, đúng là biết mất hứng!"
"Điện hạ..." Lam Đóa Vi vội làm ra bộ dạng sợ hãi.
"Hừ, cút!" Lâm Phong hất tay áo, Lam Đóa Vi trực tiếp bay ra ngoài.
Đến đây, màn kịch cuối cùng đã kết thúc.
Chờ một lát.
Lam Đóa Vi lén giơ ngón tay cái về phía Lâm Phong.
Lâm Phong thấy Băng Ma bá chủ không có phản ứng gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này.
"Ầm!"
Một đạo ánh sáng đỏ rực chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Lâm Phong ánh mắt ngưng lại, biết cường giả Huyết Hà Long Thụ tộc đã đến.
"Là Huyết Đồ bá chủ." Lam Đóa Vi vội vàng nói: "Thực lực người này ngang với Tử Sơn bá chủ, nhưng theo ta biết, Huyết Đồ bá chủ là tâm phúc của Sâm Đồng. Lâm thành chủ, chúng ta phải làm sao?"
Sâm Đồng cũng là vương tử Huyết Hà Long Thụ tộc.
Hơn nữa, còn là người có thiên phú nhất.
Luận về địa vị, so với Sâm Chiến cùng Sâm Long phía trước cao hơn không biết bao nhiêu.
Cho nên mới có tâm phúc cấp bá chủ.
Mà người như Sâm Chiến chỉ có tâm phúc cấp tông sư.
"Ta nhớ ngươi từng nói, bí cảnh Cổ Hoàng chỉ có người có thiên phú nhất của các tộc mới có thể vào chứ?"
Ánh mắt Lâm Phong híp lại, đây đúng là cơ hội tốt.
Lam Đóa Vi ngây ra một lát, nói: "Lâm thành chủ, chẳng lẽ ngài..."
"Không sai." Lâm Phong gật đầu.
Vừa dứt lời, Lâm Phong đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
"Điện hạ, là Huyết Đồ bá chủ." Băng Ma bá chủ ở ngoài cửa nói.
Lâm Phong đứng dậy đi ra cửa, vừa mở cửa một cái, Lâm Phong bỗng nhiên vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận