Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 1097: Linh Hồn Chi Lực

"Nhưng tên gia hỏa này lại là một kẻ khác thường, hắn luôn luôn đi một mình, hành động đơn độc, cho nên ngươi thấy thực lực bây giờ của hắn đã vượt xa rất nhiều mãng lớn trong tộc bọn chúng." Sư vương ngữ khí đầy vẻ ngưng trọng, điều này Lâm Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được, do đó tình huống hiện tại có thể nói là vô cùng nguy cấp. Lâm Phong não bộ cấp tốc vận động, hắn nghĩ ra một phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường. Vừa có thể nhanh chóng rời khỏi cái cây Âm Dương này, lại có thể trở về Hồ tộc. Hơn nữa, thời gian không còn nhiều cho hắn, dường như con mãng lớn kia cảm giác được gì đó, nó cứ thế trượt dần xuống phía dưới. Lâm Phong nhẹ nhàng ló đầu ra nhìn thoáng qua, sợ tới hồn vía hắn suýt chút nữa bay mất, bởi vì con mãng lớn kia càng lúc càng gần hắn. Hơn nữa, chỉ nhìn vào một con mắt, Lâm Phong đã nhận thấy sự tình nghiêm trọng đến mức nào. Đầu của con Đại Mãng Xà kia, Lâm Phong cảm thấy dường như còn lớn hơn cả người mình, điều này khiến hắn kinh hãi không thôi. Một con Đại Mãng Xà như vậy nếu như mà phát hiện ra mình, phỏng chừng chỉ một ngụm sẽ nuốt chửng hắn, đến nhét kẽ răng cũng không đủ. "Sư Vương, bây giờ là lúc hai chúng ta hợp tác, trước đừng so đo những chuyện khác, chúng ta cần phải cùng nhau nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, bằng không sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện." Lâm Phong nói với Sư Vương ở trong ngọc bài linh hồn. "Chuyện này còn phải dựa vào ngươi thôi, bộ dạng bây giờ của ta, hoàn toàn không giúp được gì, ta chỉ có thể cố thu hút sự chú ý của nó một chút." "Những chuyện còn lại đều phải dựa vào chính ngươi, ngươi có thể chạy trốn được bao xa thì cứ chạy đi bấy xa, nếu có thể chạy về khu vực an toàn thì tốt nhất." "Hai chúng ta đều có thể được cứu, nhưng nếu ngươi không trốn thoát khỏi sự truy đuổi của tên kia, thì hai chúng ta chắc chắn phải chết." Sư Vương thất vọng ngưng trọng nói. Lúc này Sư Vương vừa bất đắc dĩ lại vừa bực dọc, nếu đổi lại lúc trước, một mình mình hoàn toàn có thể giải quyết con mãng lớn này, căn bản không tốn chút sức lực nào. Nhưng hiện tại chỉ là linh hồn trạng thái, hắn rất vất vả mới tích lũy được một chút Linh Hồn Chi Lực, lần này chỉ có thể liều một phen. "Được, vậy chúng ta cứ làm như vậy, việc thu hút sự chú ý của nó giao cho ngươi, còn việc làm sao để chạy trốn thì giao cho ta." Lâm Phong nghe Sư Vương nói xong, suy nghĩ một chút, cảm thấy biện pháp này khả thi, nên đã nói với hắn như vậy. Sau đó Sư Vương cũng không dài dòng thêm gì, hắn đem tất cả Linh Hồn Chi Lực mà mình đã tích lũy được, một lần gom lại tất cả. Chỉ giữ lại cho mình một chút xíu, vì hắn phải giữ cho bản thân được thanh tỉnh, thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Sư Vương lợi dụng Linh Hồn Chi Lực tích lũy được chạy ra khỏi ngọc bài linh hồn, bất quá hắn chỉ dùng Linh Hồn Chi Lực huyễn hóa thành dáng vẻ của mình. Nói trắng ra, đây chính là một chiêu đánh lừa, thực chất Linh Hồn Thể vẫn còn ở trong ngọc bài linh hồn, vẫn chưa hề rời đi. Sư Vương dùng Linh Hồn Chi Lực huyễn hóa ra bản thể, nhanh chóng rời khỏi ngọc bài linh hồn của Lâm Phong. Đại Mãng Xà cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, bay nhanh về phía mình, nó cũng thông minh nhanh chóng hướng lên thân cây bò tới. "Đi mau..." Sư Vương thấy Đại Mãng Xà đã mắc câu, liền lập tức hô lên với Lâm Phong. Lâm Phong nghe thấy Sư Vương nói, không nói hai lời, ba chân bốn cẳng chạy đi. Lần này hắn đúng là đi đường cũ trở về, thế nhưng trước kia con đường đó tràn ngập các bụi rậm gai góc, nhưng cũng không còn cách nào khác, hiện tại là lúc nguy cấp đến tính mạng. Hắn cũng không thể lo được nhiều như vậy, chỉ thấy hắn nhanh chóng lao vào bụi rậm gai góc, trên người bị cứa ra từng đường vết thương, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Cho dù là như vậy, Lâm Phong cũng không dám dừng lại, hắn ngay cả đầu cũng không dám quay lại, một hơi chạy rất xa. Sắp đến địa bàn của Hồ tộc, lúc này, Lâm Phong cảm giác phía sau có vật gì đó nhanh chóng lao tới tấn công mình. Lâm Phong không chút suy nghĩ, liền lăn lộn qua một bên, ngay lúc hắn rời khỏi vị trí cũ, đuôi của Đại Mãng Xà như một chiếc roi da khổng lồ, quất xuống nơi đó. Mặt đất cũng bị đánh nứt ra vài vết rách, có thể thấy được Đại Mãng Xà dùng sức mạnh đến cỡ nào. Điều này cũng khiến Lâm Phong thật sự cảm nhận được, sức mạnh của động vật bên trong vòng tròn. Điều này khiến tâm tình Lâm Phong càng thêm nặng nề, hắn không ngờ rằng thực lực của động vật vòng trong, so với vòng ngoài hoàn toàn không cùng đẳng cấp. "Ngươi là ai? Sao dám trêu chọc Bổn Tọa?" Đại mãng miệng phát ra tiếng người, hỏi Lâm Phong. "Ta vô ý trêu chọc ngài, ta chỉ là bị lạc đường, đi đến nơi này." Lâm Phong thận trọng đứng dậy xoa xoa mặt bị cứa rách, rồi nói với con đại mãng. Lúc này, Lâm Phong vẫn đang nghĩ cách trốn chạy, đây là cơ hội cuối cùng. Hơn nữa, cách Hồ Tộc cũng chỉ còn vài bước nữa, đợi trở lại Hồ Tộc rồi thì hắn sẽ an toàn. Hắn cũng không muốn dây dưa thêm với Đại Mãng nữa, thời gian kéo càng dài càng bất lợi cho mình. "Lạc đường? Vậy luồng khí tức mạnh mẽ vừa rồi từ đâu đến? Chẳng phải là từ chỗ ngươi vọng lại hay sao?" Hiển nhiên, con Đại Mãng Xà có thực lực như vậy, trí lực của nó cũng là hơn người, nó không tin những lời Lâm Phong vừa nói. "Ta không biết ngài đang nói cái gì?" "Ta cũng không biết mình làm sao mà lại đi đến nơi này?" "Tại trời tối quá, thực sự nhìn không rõ đường, cho nên bị lạc cũng là chuyện rất bình thường thôi." "Ngươi cũng thấy vết thương trên người ta rồi, nếu không phải bị lạc đường thì ta làm sao có thể khiến mình chật vật như vậy được." Lúc Lâm Phong nói những lời này, hắn còn chỉ vào những vết thương trên người cho Đại Mãng Xà xem, hắn muốn tăng thêm tính thuyết phục cho lời nói của mình. "Vậy vừa nãy ngươi ở đâu? Tại sao muốn chạy?" Đại Mãng Xà tiếp tục hỏi. Nghe được câu hỏi như vậy, Lâm Phong càng bắt đầu thận trọng hơn. Bởi vì hắn biết, nếu mình nói sai một lời thôi, sẽ trở thành bữa ăn trong miệng của con Đại Mãng Xà này, hắn tuyệt đối không được phép phạm phải sai lầm như vậy. "Ta vẫn luôn ở trong bụi rậm gai góc này không có ra khỏi, những vết thương trên người chính là bằng chứng." "Hơn nữa, vừa nãy động tác của ngài thực sự quá lớn, ta bị giật mình nên không còn cách nào khác chỉ đành quay lại đường cũ rồi một đường chạy nhanh, vết thương trên người cũng ngày càng nhiều." Lâm Phong nghiêm túc trả lời. Đại Mãng Xà nghe được Lâm Phong trả lời xong, nó từ từ tiến lại gần Lâm Phong. Lúc này, tim của Lâm Phong đã đặt hết cả vào tảng tử nhãn nhi, hắn chỉ lo Đại Mãng Xà không tin lời hắn nói. Đầu của Đại Mãng Xà kia to lớn, cách Lâm Phong gần trong gang tấc, cũng khiến Lâm Phong ngửi được mùi tanh hôi xộc vào mặt, thế nhưng hắn không dám tránh, cũng không dám có bất cứ biểu cảm gì. Chỉ là lẳng lặng đứng đó, mặc cho Đại Mãng Xà quan sát. Lâm Phong nín thở, một cử động nhỏ cũng không dám, Đại Mãng Xà dùng cặp mắt lớn như chuông đồng của nó, lia qua quét lại trên người Lâm Phong. Không biết bao lâu đã trôi qua, Lâm Phong cảm thấy mình nín thở, đến mức sắp ngất đi rồi. Đột nhiên, ánh mắt Đại Mãng Xà dừng lại ở ngọc bài linh hồn trên cổ Lâm Phong. Điều này khiến tim Lâm Phong, một lần nữa dâng lên, hắn chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận