Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 183: Mời Lâm Thành chủ thượng đài nói chuyện (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Ngươi vậy là không hiểu rồi, huynh đệ ta lần đầu tiên làm khách quý, ta sợ hắn căng thẳng." Liễu Nghị vừa nói vừa tiếp tục lớn tiếng hô.
Một bên Trương Sơn cùng Đường Dược nhìn nhau đều lộ vẻ cảm khái. Lần này đại hội tân sinh, Lâm Phong cho bọn họ hai tấm vé. Vừa vặn hai người lại muốn mở mang thêm kiến thức nên đã tới.
"Đường lão sư mau nhìn, Lâm Phong đang vẫy tay với chúng ta kìa!" Liễu Nghị vừa nói vừa bắt đầu quay video.
"Ha ha." Đường Dược từ tận đáy lòng nở nụ cười.
Bị các ký giả truyền thông các loại quay chụp một hồi, đoàn người theo thứ tự ngồi xuống.
"Lâm Phong, vị này là con gái ta Lộc Kỳ." Lộc Thiên vừa cười vừa nói.
Lâm Phong gật đầu nói: "Lộc học tỷ, chào chị."
"Học tỷ không dám nhận, lâm thành chủ ngưỡng mộ đã lâu rồi." Lộc Kỳ đột nhiên có một loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Nàng tuy là Tân Nhân Vương năm ngoái, nhưng so với Lâm Phong mà nói, ba chữ Tân Nhân Vương có chút nực cười.
"Khụ khụ." Sở Thiên Dương đối diện với ống kính nở nụ cười, bất quá cũng ngang ngược chen Lộc Thiên một cái. Dùng hành động biểu đạt sự bất mãn của mình.
"Ha ha, mọi người ngồi đi." Phong Mãn Cung nói.
Sau khi mọi người ngồi xuống, tuyển thủ bắt đầu lần lượt vào vị trí. 512 tuyển thủ dựa theo thứ tự trường học đi lên khu thi đấu. Hầu như mỗi lần lên sân khấu, đều có thể mang theo một tràng tiếng khen và tiếng hoan hô.
Lâm Phong nhìn mà có chút thất thần. Lúc đầu, hắn chắc là một trong số các tuyển thủ đó. Mà bây giờ, lại ngồi ở vị trí khách quý.
Khi các tuyển thủ của tứ đại võ giáo bắt đầu lên sân khấu, khán giả càng thêm nhiệt tình. Lâm Phong từ xa nhìn hai tỷ muội Sở Tiên Lam, vẫy vẫy tay. Hai nàng thấy thế lập tức tươi cười như hoa.
Sau đó người chủ trì lên sân khấu. Năm nay vẫn là một nam một nữ hai người dẫn chương trình. Nam là Tát Võ Thần, nữ là Vương Băng.
Sau khi mở màn đơn giản, Vương Băng nhìn quanh toàn trường giả vờ thần bí nói: "Tiếp theo, xin mời khách quý của giải đấu năm nay, đó chính là..."
"Lâm Phong!"
"Phong Thần!"
Toàn trường 5 vạn khán giả đồng thời kích động kêu gào. Tiếng hét đâm rách chân trời, dù cách rất xa cũng có thể nghe rõ ràng.
"Không sai, xin mời Lâm Phong thành chủ." Vương Băng tươi cười trên mặt thần thái khác thường, hiển nhiên cũng là một trong những người ngưỡng mộ Lâm Phong.
Trong sự chú ý của mọi người, Lâm Phong đứng dậy đi tới bục giảng.
"Lâm thành chủ, cuối cùng cũng gặp được ngài." Vương Băng chớp mắt trông thật xinh xắn đáng yêu: "Thật sự khó có thể tưởng tượng có cơ hội đứng chung sân khấu với ngài."
"Vì thế ta đã kích động cả mấy ngày đó."
"Đúng vậy, ta ngay cả Micro cũng suýt nữa cầm không chắc." Tát Võ Thần cười nói.
Lời vừa nói ra, không ít người đều bật cười. Lời này vừa là một sự trêu đùa, vừa là lời nói thật lòng.
"Không dám nhận." Lâm Phong khẽ mỉm cười nói: "Tất cả mọi người đều đang vì Nhân Tộc mà nỗ lực, ta chỉ bất quá vận khí tốt hơn một chút mà thôi."
"Lâm thành chủ thật sự là vừa đẹp trai, vừa có thực lực, lại còn khiêm tốn nữa." Vương Băng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Phong nói: "Cũng khó trách rất nhiều cô gái đều nói anh là quốc dân chồng."
"Mới không phải đâu!" Trong khu thi đấu, Sở Tiên Lam bĩu môi tức giận nói.
"Ta muốn mọi người đều biết, Lâm thành chủ cũng là một trong những học sinh mới tham gia giải." Tát Võ Thần nói: "Với thực lực của Lâm thành chủ, nếu tham gia thi đấu, kết quả là không thể nghi ngờ."
"Cho nên nghiêm ngặt mà nói, Lâm thành chủ mới là Tân Nhân Vương của giải đấu tân sinh năm nay, điểm này ta nghĩ không ai phản đối chứ?" Tát Võ Thần vừa dứt lời, mọi người đồng thời lắc đầu. Kể cả các tuyển thủ khác.
Tát Võ Thần thấy thế mỉm cười: "Đã trở thành đệ nhất thiên vương năm nay, đồng thời là Tân Nhân Vương của giải đấu, không biết Lâm thành chủ có điều gì muốn chúc phúc tới các tuyển thủ không?"
Lâm Phong nhìn quanh toàn trường nói: "Cuộc đời còn rất dài, thắng thua trước mắt chỉ là nhất thời."
"Hy vọng mọi người đều nhớ kỹ, không được vì một chút được mất mà dừng lại, không tiến lên."
"Thế giới này, cần tất cả mọi người, mà không chỉ là một người!"
Lâm Phong nói xong, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm động.
"Ta lau, nói hay quá đi!" Liễu Nghị vỗ tay đến đỏ cả lòng bàn tay: "Cái khí thế này, cái tầm nhìn này, lợi hại, lợi hại!"
Đường Dược thấy thế cười khổ một tiếng, Liễu Nghị quả thật đi đến đâu cũng không thay đổi cái bản tính cà lơ phất phơ của mình.
"Lâm thành chủ nói thật hay." Vương Băng nhanh nhảu nói: "Chúng ta cũng chúc Lâm thành chủ võ đạo càng tiến xa hơn. Đã vậy, ta và tiểu Tát sẽ không quấy rầy ngài, mời Lâm thành chủ lên đài ngồi."
Lâm Phong ngồi xuống chỗ, hai người dẫn chương trình lại giới thiệu một chút về đội ngũ trọng tài. Trọng tài của giải đấu tân sinh đều có thực lực tông sư. Đều được tuyển chọn từ các đại học Võ Khoa, mỗi người đều rất dày dặn kinh nghiệm.
Sau đó cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.
Trên khán đài khách quý.
Lộc Kỳ đôi mắt đẹp nhìn Lâm Phong, vẻ mặt sùng bái. Trong trường học, Đường Khiếu không chỉ một lần nhắc tới Lâm Phong. Ngưỡng mộ đồng thời lại có chút bất đắc dĩ. Bởi vì Lâm Phong thật sự quá tỏa sáng. Tỏa sáng đến nỗi những người là thiên vương cũ như họ có chút lu mờ. Dùng lời của Đường Khiếu mà nói, Lâm Phong vừa là áp lực của họ, vừa là động lực của họ.
"Các ngươi đoán thử xem năm nay ai có thể đoạt giải quán quân?" Phong Mãn Cung hào hứng nói.
"Năm ngoái để cho đại học Giang Nam may mắn đoạt quán quân, năm nay không phải là đại học Đế Kinh ta thì còn ai." Viêm Cực Thiên nói.
"Ha ha!" Liễu Thanh Mi liếc mắt.
"Ây da, ta ngược lại cảm thấy Hoắc Tu Trần của trường chúng ta có khả năng nhất." Lộc Thiên nói.
Nghe Lộc Thiên nói, Lâm Phong nhìn về phía khu tuyển thủ. Ngoài hai tỷ muội Sở Tiên Lam đạt tới chiến sĩ đỉnh phong ra, thì những trường học khác có chiến tướng đỉnh phong cộng lại cũng hơn 15 người. Nên quán quân cuối cùng sẽ được sinh ra trong số những người này...
Còn như là ai, thật sự rất khó nói.
Cuộc thi đấu từng vòng từng vòng tiến hành. Có những trường thực lực ngang nhau, phái tới tuyển thủ cũng chỉ mới ở kỳ thức tỉnh ba bốn sao. Còn về dị năng, đại bộ phận đều ở cấp C và B, thậm chí còn có cả cấp D. Cấp A tổng cộng cũng chỉ có 87 người.
Mà các tuyển thủ của tứ đại võ giáo, đều là chiến sĩ cảnh bảy sao trở lên. Hơn nữa 24 người đều có dị năng cấp S. Chính vì thế mà có sự chênh lệch rất lớn. Cho nên thường thường đều rất nhanh phân thắng bại.
Không lâu sau, Sở Tiên Lam lên sân. Tuy rằng năng lực Vô Gian Quang Hoàn của nàng không hề đề cao sức chiến đấu cho bản thân. Nhưng vì có thể phong ấn dị năng của đối thủ, nên đối thủ của nàng cũng không thể có được dị năng để tăng sức mạnh. Vì vậy, chỉ còn lại các chiêu thức chiến kỹ cùng kinh nghiệm chiến đấu bình thường.
Phương diện này, Sở Tiên Lam lại tốn không ít công phu. Nàng biết đây là kỹ năng mà bản thân phải tinh thông. Lại thêm việc Lâm Phong đặc biệt huấn luyện qua, nên Sở Tiên Lam chỉ dùng 1 chiêu liền giải quyết xong đối thủ, thuận lợi tấn cấp.
Đến lượt Sở Tiên Nhi còn càng thả lỏng hơn. Nàng thậm chí còn không cho đối thủ cơ hội dùng dị năng, trực tiếp một cước đá đối phương ra ngoài.
Trong lúc xem thi đấu, Sở Thiên Dương đối với biểu hiện của hai người thầm hài lòng.
"Tiểu Lâm, thời gian này cũng vất vả cho cậu rồi." Sở Thiên Dương nói: "Cậu đã huấn luyện bọn nó rất kỹ rồi."
Nghe đến hai chữ huấn luyện, vẻ mặt Lâm Phong có chút cổ quái.
"Vâng." Lâm Phong nói.
"Ừm, chỉ cần Tiên Nhi và Lam Lam không khinh suất, tiến vào top 8 chắc không thành vấn đề." Sở Thiên Dương vuốt chòm râu, hài lòng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận