Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 192: Cơ hội tới! (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 192: Cơ hội tới! (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo) (cảm tạ "Muộn án" 588 Vip điểm khen thưởng cùng 1000 Vip điểm thúc giục thêm, cảm ơn thổ hào.) Tên nữ tử có ánh mắt lạnh lùng phía sau Ma Thản Già, khuôn mặt mơ hồ có chút quen thuộc!
Lâm Phong liếc nhanh qua người cô gái kia một cái.
"Hình như đã gặp ở đâu rồi?"
Lâm Phong lẩm bẩm.
Lâm Phong luôn cảm thấy đường nét của cô gái này có chút quen thuộc.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra là ai.
Nàng kia cũng nhìn Lâm Phong một cái, thần tình hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào.
Sau khi yến hội bắt đầu.
Chủ và khách đều vui vẻ, Ma Thản Già cùng Sâm Chiến không nói đến chuyện kết giao hay mượn thế lực.
Chỉ là tùy ý trò chuyện về những chuyện thú vị trong tộc, cũng như trong Hoàng Triều, chọc cho mọi người cười ha hả.
Lâm Phong vừa ăn vừa nghe.
Nói thật, cũng hiểu biết được không ít chuyện.
Tuy là chỉ là một ít chuyện bát quái, nhưng cũng có không ít tin tức hữu ích.
Yến hội diễn ra được 1 canh giờ, Lâm Phong vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.
Bộ lạc này có rất nhiều người, người ra người vào bên ngoài cũng rất đông đúc.
Trong lòng Lâm Phong có chút lo lắng nên bỏ đi ý định ra tay.
Một lát sau.
Ma Thản Già vung tay lên.
Lập tức có người hầu dọn dẹp chỗ trống ở giữa, để lộ ra một khoảng diện tích lớn.
Cùng lúc đó, người hầu còn vạch một đường ranh giới ở bốn phía xung quanh.
"Thú Vương tái muốn bắt đầu sao?"
Lâm Phong thầm nghĩ.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa có khái niệm gì về cái gọi là Thú Vương tái này.
Chỉ biết là chắc là hai người luận bàn với nhau.
Dị thú vốn tương đối tục tằng và mang dã tính, những loại thi đấu thế này gần như trở thành một phần không thể thiếu của các yến hội để tăng thêm phần náo nhiệt.
Đang khi suy nghĩ, cô gái tên Hồ Dương hay dài mặt ra đó lả lướt đến.
Lâm Phong liếc nhìn một cái.
Trong yến hội hắn nghe mọi người nói, người này tên là Hồ Dương, là thủ lĩnh của bộ lạc Thiên Hồ.
Mà Lâm Phong cũng đã nhìn ra, Hồ Dương này e rằng là người tình cũ của Đồng Trần.
Còn như cụ thể hơn, Lâm Phong cũng không rõ.
"Đồng thủ lĩnh, lát nữa ta sẽ giúp ngươi yêu."
Hồ Dương ngồi cạnh Lâm Phong, liếc mắt đưa tình nói.
"Chư vị, có ai hứng thú lên đây vui đùa một chút không?"
Sâm Chiến nâng ly rượu, cười nói: "Hôm nay là Thú Vương tái, mọi người cứ chơi hết mình, ai cũng có cơ hội."
"Không sai, cho dù không giành được hạng nhất, nếu biểu hiện tốt, ta và Sâm Chiến vương tử cũng sẽ có thưởng."
Ma Thản Già nói thêm.
Nghe hai người này nói xong, Lâm Phong nhíu mày.
Nghe ý tứ này, có vẻ như là có tính sàng lọc.
Chẳng lẽ là, ai biểu hiện tốt sẽ có thể được gia nhập dưới trướng người đó sao?
Nghĩ vậy, Lâm Phong âm thầm gật đầu, khả năng này rất lớn.
Trên thực tế, Ma Thản Già và Sâm Chiến đích xác là có ý như vậy.
Yến hội lần này, kỳ thực cũng là để xem phản ứng của từng người.
Sau khi có những đánh giá sơ bộ, thì sẽ là xem thực lực của từng người ra sao.
Là hậu duệ của hư không chúa tể, lại là vương tử, thành tựu tương lai ít nhất cũng là cấp bậc bá chủ.
Cho nên, chiêu mộ thuộc hạ khẳng định không thể qua loa.
"Ta xin đi trước!"
Một nam tử có dáng người gầy nhỏ vươn chiếc lưỡi đỏ nói: "Hầu Thiên của bộ lạc Lực Hầu."
"Hoan nghênh các vị đến khiêu chiến."
Hầu Thiên vừa dứt lời, một nam tử có hai tay to như quạt hương bồ tiến lên.
"Cẩu Chữ của bộ lạc Cuồng Sơn."
Sau khi hai người vào trong vòng chiến, Ma Thản Già cười nói: "Nhớ kỹ không được ra tay quá nặng, bắt đầu đi."
Tiếng nói vừa dứt, hai người đồng loạt xông về phía đối phương.
Hầu Thiên là người của tộc Đại Lực Thiên Hầu, lực lượng cực kỳ lớn.
Mà Cẩu Chữ lại là tộc Cuồng Hóa Liệp Cẩu, sở hữu năng lực cuồng hóa, có thể trong thời gian ngắn đề thăng chiến lực của bản thân.
Hai người vừa lên đã không hề giữ lại chút nào.
"Oanh!"
Sóng xung kích tạo thành khí lãng khiến tóc mọi người bay tán loạn.
"Đồng thủ lĩnh, lát nữa nếu Chu Bạng khiêu chiến ngươi, ngươi đừng có phản ứng đến hắn."
Lúc này Hồ Dương nhỏ giọng nói: "Để ta đối phó hắn là được."
Lâm Phong có chút bất ngờ.
Cái gã này, vẫn là một kẻ si tình à?
Liên tục lấy lòng và bảo vệ hắn, làm Lâm Phong có chút cảm động thay cho Đồng Trần đã chết.
"Khanh!"
Ngay lúc này, Hầu Thiên hú lên quái dị, liền thấy Cẩu Chữ bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh lùi mấy bước.
"Ha ha đáng đánh!"
Sâm Chiến cùng Ma Thản Già vỗ tay nói: "Không sai, tiếp theo."
Hầu Thiên thắng trận, cười hắc hắc.
Ngược lại Cẩu Chữ thì sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì.
"Thạch Hạo của bộ lạc Vân Lĩnh!"
Sau khi Hầu Thiên đi xuống, một nam tử cơ bắp cuồn cuộn, giọng ồm ồm nói: "Ai lên!"
Lời của Thạch Hạo còn chưa dứt, đã có người bước vào vòng chiến.
Lập tức chiến đấu bắt đầu.
Mà lúc này, Lâm Phong phát hiện Chu Bạng thỉnh thoảng lại nhìn mình, trong mắt mang theo một tia trêu tức.
"Con heo này..."
Lâm Phong âm thầm lắc đầu, xem ra cừu hận giữa hắn và Đồng Trần không hề nhỏ.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, bất tri bất giác đã đánh xong ba lượt.
Lúc này, một người hầu vội vã chạy đến nói nhỏ vào tai Ma Thản Già một câu.
Ma Thản Già khẽ biến sắc mặt, lập tức đứng dậy nói: "Sâm Chiến, ngươi cứ xem tiếp, ta ra ngoài có chút việc."
Nói xong liền quay người rời đi.
Thấy Ma Thản Già vội vã rời đi, Lâm Phong nhíu mày.
Đây cũng là một cơ hội.
Nghĩ vậy, Lâm Phong cũng đứng dậy rời đi.
Trong đại sảnh người qua lại, không ai quá để ý đến việc Lâm Phong rời đi.
Ngược lại thì nữ hộ vệ vẫn đứng sau lưng Ma Thản Già nhìn Lâm Phong một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Sau khi Ma Thản Già rời khỏi đại sảnh, liền rẽ vào một tửu lâu gần đó.
Đang định lên lầu thì đột nhiên xoay người.
Lập tức sắc mặt đại biến: "Ma Kha Đạc, tại sao lại là ngươi!"
Ma Thản Già sợ ngây người.
Gã này không phải đi mời chào Băng Ma bá chủ rồi sao, chạy đến đây làm gì?
Lâm Phong liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi nhỏ giọng nói: "Có một chuyện khẩn cấp."
"Hừ, ta đã biết rồi."
Ma Thản Già lạnh lùng nói: "Tên Tử Sơn đáng chết kia dám làm phản."
Lâm Phong ngây người một lúc, ta chỉ là tiện mồm nói để thu hút sự chú ý của ngươi rồi sau đó ăn thịt ngươi mà thôi.
"Thật hay giả!"
Lâm Phong giả vờ giật mình nói.
"Vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chắc chắn đến tám, chín phần mười!"
Ma Thản Già nói: "Ta đã sớm nói Tử Sơn bá chủ không trung thành, không ngờ lại nhanh như vậy đã lộ cái đuôi cáo."
"Tử Sơn bá chủ?"
Trong lòng Lâm Phong hơi động.
Lúc trước khi hắn học Địa Quật cổ ngữ cũng có xem qua tư liệu về phương diện này.
Tử Sơn bá chủ cũng là một trong các bá chủ dưới trướng hư không chúa tể.
Hơn nữa, còn là bá chủ đứng đầu trong số những bá chủ ngoài kia!
Luận về thực lực và địa vị, hắn mạnh hơn xa so với Băng Ma và Hồng Liên.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Phong tỏa sáng.
Có kế sách rồi!
"Không được, chúng ta phải sớm quay về lãnh địa."
Ma Thản Già đột nhiên nói: "Lỡ Tử Sơn ra tay với chúng ta, vậy không ổn."
"Ý ta không phải vậy."
Lâm Phong nhìn xung quanh, tỏ vẻ vô cùng thần bí.
Ma Thản Già ngây người một lúc, sau đó tiến lên cau mày nói: "Vương đệ ngươi cứ ấp a ấp úng có thể không phải tác phong của ngươi."... Phụt!"
Ma Thản Già còn chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Phong đâm xuyên bụng.
"Ngươi..."
Đồng tử Ma Thản Già hơi co lại, kinh hãi nói: "Vì sao..."
Lâm Phong không cho Ma Thản Già cơ hội nói chuyện, Vô Tướng Minh Lôi trực tiếp xoắn nát trái tim của hắn.
Khi Ma Thản Già vừa t·ử v·ong, Lâm Phong lập tức thu xác vào không gian bên người.
Ngay lúc Lâm Phong định biến thành dáng vẻ của Ma Thản Già thì đột nhiên biến sắc.
Sau một khắc, hắn đột ngột xoay người tấn c·ô·n·g!
Bạn cần đăng nhập để bình luận