Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 233: Thiên huyễn cách chân thạch (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 233: Thiên huyễn cách chân thạch (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo) Lý Thông này cho rằng hắn và Liễu Nghị là đồng hương, đều là người Đông Tô tỉnh. Hơn nữa Lý Thông thấy thiên phú cũng không tệ, 25 tuổi đã có 2 dị năng cấp B, tu vi nhất tinh Chiến Linh cảnh. Tuổi còn trẻ đã là người chưởng đà tương lai của xí nghiệp gia tộc. Cho nên cực kỳ được yêu thích, xem như là một nhân vật có tiếng.
"Lâm Phong, ngươi là thần tượng của ta."
Huyễn Tác nhiệt tình nói: "Trước đây vẫn xem ngươi trên ti vi, hôm nay có thể coi như là gặp được người thật."
"Ngươi là niềm kiêu hãnh của Đông Tô tỉnh chúng ta đấy!"
Lâm Phong trong lòng khẽ động.
Bỗng hỏi: "Ngươi nhớ nhầm à? Tháng 2 chúng ta đã gặp nhau một lần rồi."
"Lúc đó ta và Sỏa Nghị đi cùng nhau."
Vừa nói ra, Huyễn Tác chau mày lại.
Rồi chợt vỗ trán một cái: "Ôi chao, ngươi xem ta này, quý nhân hay quên chuyện."
"Xì, ta tính là gì mà quý nhân."
Lâm Phong lẳng lặng khởi động ký ức đánh cắp. Nếu như đối phương mạnh hơn mình, thì hiệu quả dị năng sẽ không lớn. Nhưng đối với loại như Lý Thông thì lại rất đơn giản.
Sau đó, Lâm Phong cười: "Chuyện này để sau đi, đem cái gia hỏa này đưa đến ký túc xá trước đã."
Huyễn Tác nghe vậy nhất thời mừng rỡ. Cơ hội tới rồi!
"Mấy người các ngươi không cần ta đưa chứ?"
Lâm Phong ánh mắt ra hiệu nói.
Cam Ninh vừa muốn nói, Tề Khang liền vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần."
"Tốt thôi."
Rồi Lâm Phong khiêng Liễu Nghị cùng Huyễn Tác đi ký túc xá.
Sau khi ba người rời đi. Tiêu Chiến nhíu mày: "Có phải có chuyện gì không?"
"Không biết, nhưng Lâm Phong nhất định đã phát hiện ra điều gì đó."
Tề Khang nói.
"Lâm Phong không có chuyện gì chứ?"
Cam Ninh nói: "Đi, chúng ta đi báo hiệu trưởng."
...
Đến ký túc xá, Lâm Phong phát hiện Trần Mộc Dương không có ở đây. Nghĩ chắc là đi tu luyện rồi.
Huyễn Tác nhìn quanh, thấy không có ai trong lòng vui mừng. Trong phòng không có người khác, tự nhiên sẽ ít bị quấy rầy hơn. Hắn chỉ sợ có cường giả ở đây bảo vệ Lâm Phong 24/24. Bây giờ thì trong lòng đã yên tâm.
Lâm Phong thả Liễu Nghị lên ghế salon. Rồi cười như không cười nói: "Huyễn Tác, tên nghe cũng oách đấy."
Vừa nói ra, sắc mặt Huyễn Tác thay đổi lớn. Hắn không nghĩ tới Lâm Phong lại nhanh chóng biết được như vậy! Chuyện này căn bản không thể nào! Thực tế, Lâm Phong ngay từ lúc vừa nhìn thấy người này đã sinh nghi. Dù sao, Lý Thông thật sự là loại người ngông cuồng không kiềm chế được. Hắn thậm chí còn ngầm mắng Diệp Tôn. Chỉ có điều không ai để ý đến hắn mà thôi.
Sau đó, Lâm Phong mở ký ức đánh cắp ngay lập tức đã biết thân phận của đối phương. Lúc này mới tính kế đem hắn tới đây.
"Ngươi, ngươi làm sao biết được?"
Trong lòng Huyễn Tác dấy lên sóng lớn. Chuyện này căn bản không thể nào! Năng lực biến hình của hắn là độc nhất vô nhị, cho dù là đỉnh phong Vương Giả cũng không nhìn ra được. Hắn không tin một Chiến Tướng nho nhỏ như Lâm Phong lại có thể nhìn thấu.
Lâm Phong cười không nói: "Nói đi, mục đích đến đây là gì?"
"Còn làm ra vẻ thần bí."
Trong mắt Huyễn Tác lóe lên hàn quang, dứt lời ngay lập tức khởi động Thiên Huyễn Cách Chân Thạch. Rồi, một đạo ánh sáng trắng trong nháy mắt trúng Lâm Phong.
Tâm thần Lâm Phong chợt khựng lại, giây phút này hắn phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động.
"Có chút giống Định Thần Châu của ta."
Lâm Phong thầm nghĩ.
Thiên Huyễn Cách Chân Thạch chính là Vô Thượng Chí Bảo của Huyễn Hình Thú nhất tộc. Ngoài việc có thể tạo ra ảo cảnh chân thật mạnh mẽ, còn có thể phóng thích Thiên Huyễn Thần Quang khống chế đối phương trong nháy mắt.
Thấy Lâm Phong bị khống chế, Huyễn Tác thở phào nhẹ nhõm nói: "Nói cho ta biết, ngươi làm sao phát hiện ra?"
"Ha ha, tự mình nghĩ."
Lâm Phong cười híp mắt nói.
Tảng đá này thật không tệ, Lâm Phong thích nó. Nếu là trước đây, Lâm Phong nhất định sẽ không bị đối phương khống chế, trực tiếp xuất Định Thần Châu rồi. Nhưng giờ có Vạn Tướng Bất Diệt, Lâm Phong sẽ không chết được. Nên cũng thuận theo tự nhiên.
"Thiên tài loài người, cũng chỉ có vậy mà thôi..."
Huyễn Tác nói xong, cơ thể lóe lên ánh sáng. Rồi biến về hình dạng ban đầu.
Lâm Phong không nói một lời.
Huyễn Tác cười như không cười: "Ngược lại quên mất ngươi đang bị khống chế." Rồi búng tay một cái, lập tức Lâm Phong cảm giác mình có thể nói chuyện được.
"Có chút ý vị, xem ra bộ tộc của ngươi phái ngươi đến đây phải bỏ ra không ít giá cao."
Lâm Phong ánh mắt nheo lại nói.
"Ha ha, không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Nhân tộc."
Huyễn Tác thở dài nói: "Sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn có thể bình tĩnh không sợ."
"Không sai, cái giá trả thực sự rất lớn, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, căn cứ của bộ tộc chúng ta ở thế giới loài người các ngươi cũng đã mất rồi."
"Thật sao?"
Lâm Phong nói: "Vậy thì trả thật nhiều đấy."
"Lâm Phong, đấu trí với ta để kéo dài thời gian là vô ích."
"Trong ảo cảnh của ta, ngươi chỉ có thể mặc cho ta bài bố thôi!"
Lâm Phong hoàn toàn chính xác không thể thoát khỏi ràng buộc. Dù sao cũng là chí bảo của Huyễn Hình Thú nhất tộc, cho dù Lâm Phong có cường thịnh trở lại thì cũng không thể có khả năng thoát khốn trong nháy mắt.
Dừng lại một chút, Huyễn Tác tiếp tục nói: "Giao chí bảo không gian cho ta, có lẽ ta có thể không giết ngươi."
Lâm Phong như xem kẻ ngốc nhìn Huyễn Tác.
Huyễn Tác thấy vậy thì cười.
"Xem ra ngươi sẽ không giao ra."
"Nếu như vậy, vậy ngươi phải đi chết đi."
Huyễn Tác cười như không cười nói: "Bất quá ngươi cứ yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ biến thành dáng vẻ của ngươi thay thế ngươi."
"Cho nên, ngươi cái tên thiên tài đệ nhất của loài người này sẽ vẫn tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người."
"Ngươi có thể biến hình sao?"
Lâm Phong hỏi: "Ta không tin."
"Hắc, ta Huyễn Tác cái gì cũng biến được, đến cả một hòn đá giống nhau ta cũng có thể làm giả lẫn lộn!"
Huyễn Tác cũng không vội, vừa nói vừa biến thành dáng vẻ của Lâm Phong.
"Thực ra ta căn bản không quan tâm việc hoàn thành nhiệm vụ."
Huyễn Tác sau khi biến thành bộ dạng của Lâm Phong thì cười nói: "Thế giới loài người vẫn là tốt nhất, cho dù là cường giả thì cũng coi trọng tính mạng của con kiến hôi."
"Không giống chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình, dù cường thịnh đến đâu cũng chỉ là con tốt thí."
"Có lẽ, ta có thể dựa vào thân phận của ngươi ở thế giới loài người này để lăn lộn, ha ha."
...
Huyễn Tác tâm tình vô cùng tốt. Địa Quật hắn đã ngán đến tận cổ rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới đến được thế giới loài người, cứ tiếp tục ở lại đây cũng rất tốt.
Ít nhất vô ưu vô lự, không cần vì hoàn thành đủ loại nhiệm vụ mà phải vắt óc mạo hiểm bị giết. Ở đây, chỉ cần mình từ nay về sau khiêm tốn một chút, nhất định sẽ an toàn.
Lâm Phong thầm lắc đầu, tên gia hỏa này xem ra còn chưa đủ hiểu biết về loài người.
"Chí bảo không gian ngươi không đưa cũng không sao, ngược lại sau khi giết ngươi, toàn bộ cũng sẽ vào tay."
Huyễn Tác nói xong, Thiên Huyễn Cách Chân Thạch trong tay phóng ra một đạo ánh sáng trắng.
"Vụt!"
Tia sáng trong nháy mắt xuyên thủng trái tim Lâm Phong.
Huyễn Tác thấy vậy khóe miệng hơi nhếch lên, rồi giải trừ hiệu quả ảo cảnh.
"Đường đường là đệ nhất thiên tài Nhân tộc, trước khi chết lại im lặng, cô độc như vậy sao."
Huyễn Tác cảm thán một câu.
Ngay khi Huyễn Tác cho rằng Lâm Phong đã hết hi vọng.
"Định!"
Lâm Phong mở Định Thần Châu, trong nháy mắt định trụ Huyễn Tác.
Lâm Phong đứng dậy, nhìn Huyễn Tác đang hoảng sợ thì cũng nở nụ cười.
"Các ngươi đó, toàn một lũ quỷ sứ, tâm địa bất chính."
Lâm Phong nói: "Vốn dĩ ta còn đang nghĩ sau này làm sao vào Địa Quật đây, bây giờ thì hay rồi."
Huyễn Tác trợn mắt há mồm nhìn Lâm Phong. Tuy hắn đã cố hết sức muốn thoát khỏi hiệu ứng này, nhưng cho dù hắn cố gắng như thế nào, vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lâm Phong ngang ngược cướp lấy Thiên Huyễn Cách Chân Thạch.
Rồi búng tay.
"Vụt."
Một đạo lưỡi đao không gian trực tiếp xuyên tim Huyễn Tác.
"Phù!"
Huyễn Tác đáng thương, đến cả âm thanh cũng không kịp phát ra, trong nháy mắt bị trảm sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận