Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 433: Nguy cơ sinh tồn (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

Chương 433: Nguy cơ sinh tồn (cầu hoa tươi cầu đ·á·n·h thưởng)
Bây giờ Lâm Phong và Ngưu Lão Bát đang hợp tác với nhau. Lúc này, Lâm Phong nhắc nhở Ngưu Lão Bát tìm cơ quan kia, và Ngưu Lão Bát, được Lâm Phong nhắc nhở, đã tìm thấy chính xác vị trí cơ quan đó. Nhưng khi nhìn vào cơ quan kia, hắn lại cảm thấy có chút khó khăn. Hắn không ngờ cơ quan lại ở một nơi cao như vậy, dù nói là có thể với tới nhưng không được chạm vào thân cây thì thực sự vô cùng khó. Tìm ra cơ quan, thực tế đối với Lâm Phong cũng không dễ dàng gì. Bởi vì Lâm Phong đã tốn rất nhiều công sức mới tìm thấy cơ quan, mà việc tìm kiếm cơ quan này quả thực rất khó với hắn. Vì những ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, Lâm Phong không biết chúng có định làm gì mình không. Dù những ánh mắt đó có vẻ bất động nhưng rõ ràng là chúng như đinh vào người hắn vậy. Nếu bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy thì ai cũng sẽ cảm thấy kinh khủng. Lúc đó, Lâm Phong suýt chút nữa không kiểm soát được chính mình.
"Ân nhân, ngài nói cái cơ quan này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta bây giờ không biết làm thế nào để bắt nó sao?" Ngưu Lão Bát nhìn cơ quan, hắn cảm thấy việc này hơi khó với cả hai người bọn họ. Bởi vì họ không biết nên đối phó với cơ quan này như thế nào cho phải, lý do là cơ quan này khiến họ không biết phải làm sao mới tốt. Hiện tại bọn họ muốn với tới cơ quan này, đúng là cần phải tốn một ít thời gian. Nếu như họ biết phải làm thế nào cho ổn thì họ đã không phải đứng đây suy nghĩ nát óc như thế này rồi. Lâm Phong đang định lên kế hoạch, cuối cùng hắn quyết định sẽ hợp tác với Ngưu Lão Bát một chút. Lâm Phong nghĩ nếu mình và Ngưu Lão Bát hợp tác, có lẽ sẽ với tới được cơ quan đó. Dù Ngưu Lão Bát một mình không thể với tới nhưng nếu hai người hợp tác thì có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng hai người họ phải bàn bạc xong ở dưới, chứ nếu đợi Lâm Phong lên rồi mới bàn thì hơi khó.
Ngưu Lão Bát có chút không biết nên làm sao cho phải, hắn thử tự mình xem, nếu không được chạm vào cây khô mà muốn câu đến cơ quan đó thì thật là khó khăn, bởi vì tr·ê·n cây mọc đầy những ánh mắt. Những ánh mắt trên cây đó là s·ờ vào không được, nếu sờ được, Ngưu Lão Bát nghĩ hắn sẽ dùng sức bám vào cây khô thì có thể với tới cơ quan trên cây kia. Nhưng rõ ràng những ánh mắt kia là sờ không được. Nếu sờ không được, họ sẽ không có cách nào chạm vào cơ quan trên cây. Hiện tại cái thân cây này đang gây khó khăn cho họ vì nó là sờ không được. Nếu nó là sờ không được thì họ muốn đụng vào cơ quan đó đúng là vô cùng khó khăn. Ngưu Lão Bát thực ra cũng đã nghĩ cách với tới cơ quan đó nhưng rõ ràng là không được, hắn muốn mượn c·ô·ng cụ mà xung quanh lại không có c·ô·ng cụ nào cả. Vì xung quanh cây đại thụ đã bị chất lỏng từ quả của nó ăn mòn hết, chẳng còn gì. Cũng không biết cái cây đại thụ này làm sao sống được ở đây, cũng không biết thân cây này làm sao mà lớn lên được, cho nên Ngưu Lão Bát bây giờ thấy cái cây này mà khiếp sợ.
"Ân nhân, ta đột nhiên thấy hơi tò mò về cái cây đại thụ này, nó rốt cuộc là lớn lên như thế nào? Vì sao xung quanh nó không có một ngọn cỏ mà nó lại sinh trưởng ở đây? Cái chất lỏng của nó có tính ăn mòn xung quanh, vì sao cây đại thụ này lại có thể sinh s·ố·n·g tốt như vậy?" Ngưu Lão Bát hiện tại giống như đang có một vạn câu hỏi vì sao vậy, trong lòng hắn tràn đầy dấu chấm hỏi. Những Ngưu Đầu Nhân ở bên cạnh nhìn Lâm Phong và Ngưu Lão Bát đang vòng qua vòng lại xem xét cái cây. Họ không hiểu Lâm Phong và Ngưu Lão Bát đang xem cái gì. Vì ở xa họ không thể thấy những ánh mắt kia, dường như chỉ khi nào lại gần mới nhìn thấy được. Cũng không biết tại sao ánh mắt của cái cây lại có hình dạng như vậy. Mà Ngưu Lão Bát và Lâm Phong hiện tại phải hứng chịu những ánh mắt dò xét từ trên cây to kia. Ngưu Lão Bát cảm thấy rất khó chịu. Nhưng không còn cách nào, vì có thể thoát khỏi nơi này, để p·h·á giải cái cơ quan này, hắn không màng tới điều đó. Cho nên, những Ngưu Đầu Nhân bên cạnh nhìn Ngưu Lão Bát như đang chứng kiến một người không sợ c·h·ế·t. Họ nhìn Ngưu Lão Bát và cảm thấy b·iểu t·ình trên mặt hắn dường như chưa bao giờ phong phú đến vậy.
"Đại ca, ngươi nói Ngưu Lão Bát sao vậy? Sao hắn lúc thì muốn k·h·ó·c, lúc thì như có thâm cừu đại hận với cái cây kia vậy?" Ngưu Tiểu Thất đứng bên cạnh nhìn Ngưu Lão Bát với vẻ mặt rất đặc sắc bên dưới cây đại thụ, hắn thật muốn hỏi Ngưu Lão Đại xem Ngưu Lão Bát rốt cuộc bị làm sao. Cuối cùng, hắn không nhịn được phải hỏi Ngưu Lão Đại. Vì hắn biết Ngưu Lão Đại cũng không rõ Ngưu Lão Bát đang bị làm sao, vì họ vốn rất quen thuộc Ngưu Lão Bát, hiếm khi thấy hắn có nhiều biểu cảm như vậy. Dù Ngưu Lão Bát không phải là người nặng nề khó gần nhưng biểu cảm trên mặt của hắn không có nhiều như vậy. Bây giờ, Ngưu Lão Bát khiến họ cảm thấy mới mẻ, họ chưa từng thấy Ngưu Lão Bát như thế này. Nên Ngưu Tiểu Thất muốn hỏi Ngưu Lão Đại xem, hắn đã từng thấy Ngưu Lão Bát như thế này chưa.
"Đúng là rất hiếm khi thấy lão ba như vậy, chưa từng thấy lão ba biểu hiện nhiều như vậy, nhưng không biết rốt cuộc họ đã trải qua cái gì?" Ngưu Lão Đại nghĩ bụng, may mà hắn biết Lâm Phong rất có năng lực, hơn nữa Lâm Phong không có ý định làm hại họ, nếu không hắn đã tưởng Lâm Phong đã làm gì đó Ngưu Lão Bát rồi. Bởi vì hiện tại Ngưu Lão Bát trông như bị k·í·c·h đ·ộ·n·g, cứ như người mất thần vậy. Nếu như họ không biết Ngưu Lão Bát trước đây vốn là một người thông minh thì chắc chắn họ sẽ không nhận ra đây là Ngưu Lão Bát mà họ biết đâu. Hiện tại trong lòng Ngưu Lão Bát đang rất p·h·ẫ·n n·ộ, vì hắn có vẻ thật sự rất căm hờn cái cây đại thụ này. Vì sau khi nhìn thấy ánh mắt của những Ngưu Đầu Nhân kia, hắn không hiểu sao lại cảm thấy có chút căm ghét cái cây. Thực ra, hắn cũng có chút tự trách vì đã không bảo vệ được những Ngưu Đầu Nhân đó. Bây giờ thì hết cách rồi, họ không thể không thừa nh·ậ·n rằng họ đã thất bại ở dưới cái cây lớn này. Vì họ không bảo vệ được người của mình, nếu họ có thể bảo vệ được người của mình thì họ đã không phải chứng kiến ánh mắt của những người đó ở tr·ê·n cây khô của cây đại thụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận