Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 106: Thiên Vương Sơn chiến dịch, bắt đầu! (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 106: Chiến dịch Thiên Vương Sơn, bắt đầu! (cầu hoa tươi cầu buff kẹo) Từ lời của Lý Phụng Tiên, Lâm Phong nghe ra ý tứ ẩn giấu.
Đó chính là nói, mỗi một Thiên Vương đều có chỗ cất giấu.
Đừng thấy hiện tại có chút danh tiếng suy giảm lợi hại, nhưng ai biết bọn họ thực sự dùng mấy phần thực lực?
Đến tửu điếm phía sau.
"Khái khái, ngươi lại không tới?"
Từ khi vào ở, Lâm Phong sẽ không ngủ ở phòng mình.
Lâm Phong gật đầu: "Ta có bạn gái, 2 người."
"Cmn..."
Nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi, Lý Phụng Tiên một mình lộn xộn không ngừng.
Cẩu lương này, ăn vội vàng không kịp chuẩn bị.
Bên trong phòng.
"Lâm Phong, ngày mai các ngươi thi đấu ngươi nhất định phải chú ý an toàn a."
Sở Tiên Lam nằm trong lòng Lâm Phong, quan tâm nói.
"Ha ha, sẽ không có nguy hiểm gì, yên tâm đi."
Lâm Phong nói.
"Lâm Phong, ta và tỷ tỷ đã cướp được vị trí tốt nhất từ trước rồi a."
Sở Tiên Lam ngoan ngoãn gật đầu: "Hậu thiên, ta và tỷ tỷ sẽ cổ vũ cho ngươi thật tốt."
Lâm Phong ôm người trong lòng có chút tâm viên ý mã.
"Bây giờ liền cho ta thêm cố gắng đi nha."
Nơi này lược bớt 500 vạn chữ.
Ngày thứ hai buổi trưa, dưới lòng đất Đế Kinh.
Chân núi Thiên Vương Sơn.
Khán đài lớn bằng 27 sân bóng đã kín chỗ.
Hàng đầu tiên là đài lãnh đạo.
Trên đài lãnh đạo phân biệt ngồi ngự đô Nhiễm Hồng Y, trấn thủ Cung Thanh Vũ và hiệu trưởng tứ đại võ giáo.
Hàng thứ hai trở đi, lại là người phụ trách các võ giáo phổ thông còn lại và các thế lực lớn.
Ngự đô Nhiễm Hồng Y là lãnh đạo danh dự của cuộc thi lần này.
Mà trấn thủ Cung Thanh Vũ lại là trấn thủ chiến khu Đế Kinh.
Một cuộc thi, xuất động hai vị Bán Bộ Vương Giả, đủ để thấy cao tầng coi trọng đến mức nào.
Ở phía trước đài lãnh đạo, lại là một màn hình lớn được tạo thành từ Linh Năng.
Tình hình ở giữa cuộc chiến Thiên Vương Sơn sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.
Khi ở chân núi và lưng núi thì sẽ không phát sóng trực tiếp.
Khi cuộc thi sắp bắt đầu, 1105 tuyển thủ lần lượt vào vị trí.
Trên đài lãnh đạo.
"Nhiễm Ngự Đô, việc kiểm tra lần thứ tư ở Thiên Vương đã hoàn tất."
Lúc này một nam tử mặc quân phục tiến lên trầm giọng nói: "Xin chỉ thị."
Một cô gái tuyệt sắc mặc áo đỏ nghe vậy nói: "Canh gác bất cứ lúc nào."
"Dạ!"
Nhiễm Hồng Y, chính là người phụ nữ duy nhất trong bốn vị ngự đô.
Thực lực đã vượt qua đỉnh phong Đại Tông Sư, đạt tới Bán Bộ Vương Giả.
Là một trong những người được chọn hiện nay trong nước có hy vọng nhất trở thành Vũ Hầu.
"Mấy vị, hay là chúng ta bắt đầu đi?"
Nhiễm Hồng Y nói.
"Tốt."
"Có thể."
Nhiễm Hồng Y thấy vậy gật đầu.
Chợt vươn bàn tay ngọc thon dài.
Sau một khắc, Thông Thiên Môn to lớn phía trước phát ra âm thanh ầm ầm Ngoài cửa, Lâm Phong các tuyển thủ đồng thời ngưng thần nhìn lại.
"Ông!"
Chỉ thấy một vệt kim quang từ bên trong Thông Thiên Môn cấp tốc ngưng tụ.
Trong một thoáng, biến thành một bình chướng màu vàng khảm nạm trong Thông Thiên Môn.
"Thông Thiên Môn đã mở, chiến dịch Thiên Vương Sơn hiện tại bắt đầu!"
Thanh âm Nhiễm Hồng Y không lớn, nhưng vang vọng khắp toàn trường "Oanh!"
Khi Không Gian Thông Đạo xuất hiện, bên trong căn cứ đột nhiên vang lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
"Oanh!"
Trọng pháo Linh Năng liên tục vang lên 21 lần.
Khi những viên đạn pháo này nhảy lên trên cao, trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ vô cùng.
Nhất thời, Địa Quật vốn tối tăm được chiếu sáng sủa như ban ngày.
Thần kỳ là, những viên đạn pháo Linh Năng này không hề biến mất, mà dường như đèn chân không lơ lửng giữa không trung.
"Bắt đầu tranh tài, xông lên a!"
"Nhanh, lần này ta muốn là người đầu tiên đến đỉnh núi!"
"Lên lên lên! Thập Đại Thiên Vương chính là chúng ta!"
Ngoài Thông Thiên Môn, không ít tuyển thủ không kìm nén được lao về phía Không Gian Thông Đạo.
Lâm Phong không vội vào trước.
Chờ mọi người vào gần hết.
"Lâm Phong, chúng ta gặp lại trên Thiên Vương Sơn!"
Lý Phụng Tiên nhìn Lâm Phong thật sâu: "Mong chờ cuộc đọ sức của ngươi và ta!"
Nói rồi bước một bước vào trong.
"Bắt đầu rồi a."
Lâm Phong cảm khái một câu, tương tự bước vào thông đạo.
"Ông!"
Khi vừa đi vào, lập tức có một lực lượng không gian mạnh mẽ bao phủ Lâm Phong.
Chợt cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến ảo.
Khi Lâm Phong đứng vững thì đã xuất hiện ở bên cạnh một cái hồ.
Hồ này diện tích không lớn, bốn phía là bụi cây xanh mướt um tùm.
Ngẩng đầu nhìn lên thì là Thiên Vương Sơn cao vút hùng vĩ.
Còn nhìn ra xa, là một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Lâm Phong biết, đây là tác dụng che chở của bình phong không gian.
Người bên ngoài có thể thấy bọn họ.
Mà Lâm Phong bọn họ trừ khi lên đến sườn núi, bằng không sẽ không nhìn thấy gì.
"Chắc là hướng tây nam."
Lâm Phong nhận rõ phương hướng.
Từ đây đến đỉnh núi còn một quãng đường không ngắn.
Bất quá, nếu thi triển Thần Điện Ngự Lôi Bộ, có lẽ tối đa 10 phút là có thể lên đến đỉnh núi.
Chỉ là Lâm Phong cũng không muốn đi tới sớm như vậy.
Bây giờ lên đỉnh đều là kẻ ngu.
Chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm của tất cả mọi người.
Thể thức thi đấu của chiến dịch Thiên Vương Sơn không phải là xem ai đến đỉnh đầu tiên.
Mà là xem vào lúc cuộc thi kết thúc, ai là người đầu tiên trên đỉnh núi.
Khi Lâm Phong chuẩn bị săn giết dị thú thì.
"Phù phù phù."
Mặt hồ bên cạnh như nước sôi sùng sục một dạng, nhanh chóng cuộn trào.
Sau một khắc, một đạo Thủy Tiễn bắn về phía Lâm Phong.
"Phanh!"
Lâm Phong nghiêng người né tránh, tiện tay đánh một đạo Hủy Diệt Kiếp Lôi xuống mặt hồ Nhất thời, một con sông thú cao khoảng nửa người bị nổ văng ra.
"Tam vĩ ngư."
Lâm Phong lắc đầu, chỉ là dị thú cấp thấp Chiến Sĩ cảnh, không có ý nghĩa.
Cứ như vậy, Lâm Phong vừa không nhanh không chậm đi lên núi, vừa săn giết dị thú.
Không biết không hay đã đi được 1000m.
Khi độ cao tăng lên, Lâm Phong dần dần bắt đầu gặp những tuyển thủ khác.
"Oanh!"
Sau khi Lâm Phong thuận tay đánh gục một con dị thú Chiến Linh cảnh.
"Uống a!"
Xa xa vang lên tiếng chiến đấu kịch liệt.
Lâm Phong đi tới xem thử, phát hiện đúng là Thôi Hổ Minh của trường bọn họ.
Đối diện Thôi Hổ Minh, là hai thanh niên.
Thực lực ba người bất phân cao thấp, đánh nhau không thể bảo là không kịch liệt.
"Khụ khụ 820 khụ khụ."
Vốn Lâm Phong không muốn nhúng tay, nhưng dù sao Thôi Hổ Minh cũng là người trường mình.
Vẫn nên tiện tay giúp một chút a!.
Ba người đánh nhau náo nhiệt, đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan.
Thôi Hổ Minh biến sắc Một mình hắn chiến 2 người đã vô cùng cố sức, nếu như đối phương thêm một người nữa, vậy chỉ có thể bóp nát Thiên Vương lệnh rồi bỏ chạy.
Nhưng sau một khắc, Thôi Hổ Minh nhất thời mừng rỡ.
"Lâm, Lâm Phong!"
"Sao lại là hắn!"
Hai người kia thấy Lâm Phong thì vô thức rụt cổ một cái.
Chợt lộ ra vẻ kiêng nể.
Hai người kia cũng chỉ là Thất Tinh Chiến Linh cảnh, đối mặt một siêu cấp Hắc Mã như Lâm Phong có thể nghiền ép Vô Song Kiếm, tự nhiên biết không đánh lại.
"Chạy, chạy mau!"
Sau khi phản ứng, hai người kia cũng không quay đầu lại mà chạy xuống núi.
Lâm Phong ngây người một lúc, ta hiện tại danh tiếng lớn như vậy sao?
"Lâm Phong, đa tạ."
Thôi Hổ Minh thần tình phức tạp nói.
Tuy là Lâm Phong là niên đệ, nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn rất nhiều.
"Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua."
Lâm Phong gật đầu.
Đang muốn tiếp tục đi lên thì.
"Chờ một chút Lâm Phong."
Thôi Hổ Minh vội vã theo sau nói: "Ngươi ở dưới chân núi quá mức ngông cuồng, như vậy không tốt, rất dễ gây thù chuốc oán."
"Hả?"
Lâm Phong nhíu mày, ta lúc nào kiêu ngạo?
Hắn đi một đoạn đường này thuần túy chỉ đánh với dị thú, chỉ nghĩ muốn kiếm thêm kinh nghiệm, tiện thể luyện tập khả năng khống chế dị năng.
Đây là lần đầu hắn gặp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận