Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 387: Thời gian chỗ trống (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

Chương 387: Thời gian trống (cầu hoa tươi, cầu đánh thưởng) Ngưu Tiểu Thất bây giờ đang run rẩy lo sợ đi theo bên cạnh Ngưu lão đại. Hắn phát hiện thế giới ở đây không giống với thế giới phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, nơi này thật sự có chút âm u đáng sợ. Ngay trước mắt bọn họ, hai bên cửa lớn vừa qua có tượng đá Thần Thú dữ tợn, đi vào trong nữa là một cái hồ nước, hai bên hồ đều có đường, hiện tại bọn họ không biết nên đi đường bên trái hay bên phải. Sau đó vẫn là Ngưu lão đại mắt tinh, hắn phát hiện thật ra cái hồ này không lớn lắm, cuối cùng hai con đường này đều nhập vào làm một. Cho dù đi bên trái hay bên phải, cuối cùng cũng sẽ đến một con đường mà thôi.
"Lão đại, vậy chúng ta đi bên nào đây?" Ngưu Lão Bát so với Ngưu Lão Đại thấp bé hơn một chút, hắn không nhìn thấy cuối đường là gì, nên hiện tại không dám khẳng định bọn họ làm thế nào mới có thể đi đến cuối cùng. Hơn nữa, bây giờ hắn không biết đi bên nào thì thích hợp hơn, hiện tại hắn chỉ có thể hỏi ý kiến chủ nhà Ngưu lão đại.
Ngưu lão đại tuy rằng có thể thấy rõ tình hình đường đi, biết hai con đường cuối cùng đều sẽ hợp lại thành một, nhưng hiện tại hắn cũng không dám khẳng định, nếu đi hai đường khác nhau sẽ có kết quả gì. Vì thế hắn quyết định bảo mọi người đi cùng một đường, hắn chỉ vào đường bên tay trái, bảo mọi người đi bên tay trái. Thật ra thì hai bên trái phải căn bản không khác biệt mấy, nhưng Ngưu lão đại có thể khẳng định hai con đường này không giống nhau. Hiện tại nàng không dám khẳng định hai con đường rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào, nhưng những người này không thể chia nhau đi, cho nên bây giờ Ngưu lão đại bảo mọi người, bọn họ sẽ đi con đường bên tay trái.
"Chúng ta đi con đường bên tay trái nhé, bên trái với bên phải không khác gì nhau, nhưng cuối cùng hai đường này đều chuyển về một đường, chúng ta chỉ cần đi qua hồ, qua hồ rồi là sẽ tới một đường."
"Nhưng ta không dám chắc hai con đường này rốt cuộc có gì khác nhau, cho nên chúng ta hiện tại chỉ có thể đi xem."
Lưu lão đại bảo Ngưu Lão Bát cùng mọi người đi đường bên tay trái, còn cuối cùng hai con đường khác nhau ra sao thì hắn không thấy rõ, cho nên bây giờ hắn bảo mọi người đi đường bên trái. Ngưu lão đại trước đó nhấn mạnh đường bên trái là vì hắn biết dù đi đường nào cuối cùng bọn họ cũng sẽ đi ra, nên bây giờ bọn họ bàn tính xong, những người này sẽ đi đường bên trái.
Lâm Phong ở phía sau Ngưu lão đại, thật ra hắn đã vào trong cửa rồi. Vào bên trong rồi, hắn quan sát được nơi đây khác hẳn với thế giới bên ngoài, nơi thế giới bọn họ vừa mới tới là một nơi có ánh nắng tươi sáng chim hót hoa nở, hơn nữa cây cối xanh tốt um tùm, không hề giống nơi này. Ở đây bầu trời âm u như sắp có mưa giông gió giật, tượng Thần Thú hai bên cửa trông như tùy thời có thể sống lại, hình như có thể phản kích bọn họ bất cứ lúc nào.
Cho nên bây giờ Lâm Phong biết bọn họ đã tiến vào một thế giới, một không gian khác, đây chính là sự kỳ diệu của cánh cửa kia, thảo nào cửa hàng bán lẻ lại có thể mở được đến vậy. Lâm Phong cứ tưởng trước đó cánh cửa kia chỉ là một cái cơ quan. Hắn không ngờ nó lại là một không gian khác.
Một khắc trước ngoài cửa vẫn còn nắng ráo, vào đây đã trở nên mây đen bao phủ. Cũng may còn nhìn thấy rõ thế giới này trông ra sao, nhưng thời tiết ở đây vô cùng u ám, không gian trước mặt đơn giản là hai thế giới. Bước vào không gian này thấy đặc biệt ngột ngạt, có cảm giác muốn chạy trốn khỏi đây. Lâm Phong biết muốn ra ngoài, hắn phải trải qua không gian này. Cũng may cửa kia chưa đóng hẳn, nhân lúc cửa chưa khóa chặt, hắn quay đầu liếc nhìn phía sau, cái thế giới kia là một thế giới ánh sáng rực rỡ, tươi đẹp. Bây giờ hắn nhìn thoáng qua, xác định hai thế giới có sự khác biệt, Lâm Phong liền quay trở lại thế giới này. Vì cánh cửa kia thật sự rất khó mở, hắn muốn rời khỏi cái phủ đệ thần bí này thì phải vượt qua thế giới này mới ra được.
"Bọn họ lại đi bên trái, ta đây sẽ đi bên phải, nếu Ngưu lão đại nói cuối cùng hai con đường đều về một chỗ, vậy ta đi bên phải xem có gì khác nhau!"
Lâm Phong biết nếu muốn rời khỏi thế giới này thì phải tìm cách tạm thời đi qua không gian này. Vì không gian này không phải là điểm cuối cùng, nếu muốn rời đi thì phải tìm cách đi qua đây. Lâm Phong nãy giờ im lặng, rón rén bước sang con đường bên phải. Hắn phát hiện đường này trông giống như đường lát đá cuội, nhưng Lâm Phong từng thấy cửa có cơ quan nên biết chuyện không đơn giản như vậy.
Lâm Phong lo lắng cơ quan trên cửa cũng tương tự như cơ quan trên đá cuội, hắn đang lo những viên đá cuội nhô lên có phải chứa cơ quan gì không? Nên hiện tại Lâm Phong không dám khẳng định, nếu mỗi một viên đá bị đạp trúng sẽ có kết quả ra sao. Lâm Phong biết muốn qua đường này thì phải giẫm lên những cục đá lồi lõm, nhưng có nhiều đá như vậy, liệu có quy luật nào không?
"Lão đại cẩn thận!"
Lâm Phong và Ngưu Đầu bọn họ chỉ cách nhau một cái hồ nước, nhưng con đường hai bên tựa như hành lang trồng đầy cây cối, căn bản không nhìn thấy được tình hình bên kia. Bây giờ cũng không biết có loại người như bọn họ đi vào con đường bên trái thì rốt cuộc sẽ gặp phải tình huống gì. Hắn chỉ nghe Ngưu Lão Bát kêu Ngưu lão đại cẩn thận một chút, Lâm Phong biết đường này cũng không dễ đi, bây giờ bọn họ mới xem như tới gần nơi khó vượt qua nhất của phủ đệ này. Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát thật sự gặp nguy hiểm gì rồi sao? Nghe được tên Ngưu Đầu Nhân kia kêu la ầm ĩ, Lâm Phong biết chắc bọn họ gặp nguy hiểm.
Nhìn con đường này thì thấy cũng không hề đơn giản, Lâm Phong liếc nhìn con đường trước mặt, biết mình cũng sắp gặp phải khó khăn rồi. Lâm Phong nhìn con đường trước mắt, không biết nên giẫm lên viên đá cuội nào mới tốt. Bởi vì Ngưu Đầu Nhân bên kia đã gặp nguy hiểm, không biết Ngưu lão đại bọn họ rốt cuộc như thế nào. Nhưng bây giờ Lâm Phong phải lo cho bản thân mình trước đã, nếu sơ ý một chút không biết sẽ dẫn tới nguy hiểm gì. Cho nên bây giờ Lâm Phong có thể khẳng định là bọn họ đang gặp nguy hiểm, nhưng dù hắn do dự, hắn cũng phải bước bước đầu tiên này.
Vì thế Lâm Phong liều mạng giẫm lên một viên đá, ngay khoảnh khắc hắn vừa đạp lên, hắn nghe thấy trên đầu mình có tiếng tên vũ tiễn bay vèo qua. Xem ra tình huống chỗ Ngưu Đầu Nhân với chỗ Lâm Phong chắc cũng tương tự nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận