Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 59: Vào đặc chiến 1 đội (phiếu đánh giá )

Chương 59: Vào đặc chiến đội 1 (phiếu đánh giá) Tác dụng lên Hủy Diệt Kiếp Lôi của hắn, có thể là phòng ngự. Có thể là tốc độ. Cũng có thể là cường khống, chờ (các loại). Nghe được tác dụng của Hồng Mông Chân Thạch, Lâm Phong thực sự chấn kinh hồi lâu. Vật này đối với những Giác Tỉnh Giả như bọn họ mà nói quả thực vô địch. Dị năng nhiều thuộc tính, thì tương đương với có nhiều cách mạnh lên a! Viêm Cực Thiên ba người đồng thời nhìn về phía Lâm Phong. "Ngại quá, ba vị hiệu trưởng." Lâm Phong cười híp mắt nói. Lời vừa nói ra, Viêm Cực Thiên ba người thất vọng vô cùng. Bất quá cũng không còn cách nào, ai bảo lão tiểu tử Phong Mãn Cung kia có quyết đoán như vậy chứ? Trong phòng làm việc, Sở Tần, Khương Môn cùng Chu Hải tổ ba người có chút tiếc hận nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đến, bọn họ cũng bị mắng không ít. Hiện tại thì tốt rồi. Các ngươi tự thân xuất mã cũng không bắt được đó sao? "Nếu đồ đệ của ta đã có lựa chọn, lăng lão sư, tiễn khách!" Phong Mãn Cung vung tay lên, rất có dáng vẻ người thắng. "Lâm Phong à, có rảnh thì đến Đế Kinh đại học chơi nhé." Viêm Cực Thiên hiền lành nói: "Cánh cửa Đế Kinh đại học vĩnh viễn mở rộng chào đón ngươi." "Khụ khụ, Giang Nam đại học cũng vậy." "Lâm Phong, nếu muốn yêu đương thì cứ đến Trung Nam đại học, gái đẹp bao la." "Cút!" Ba người lưu luyến không rời bỏ đi. Khóe miệng Phong Mãn Cung hơi nhếch lên. "Đồ đệ à." Ba người đi rồi, Phong Mãn Cung cười híp mắt nói: "Cái Hồng Mông Chân Thạch này ngươi dự định khi nào hấp thu?" Lâm Phong nói: "Để lát nữa đi hiệu trưởng." "Tốt tốt, đối mặt với sự cám dỗ mà không nóng không vội!" Phong Mãn Cung càng thêm hài lòng. Lâm Phong trong lòng cười thầm một tiếng. Hắn là muốn giữ Hồng Mông Chân Thạch lại cho dị năng tự lành thứ hai của mình. Ngay trước mặt Phong Mãn Cung hấp thu, chẳng phải là muốn bị nhìn ra rồi sao? Ai ngờ Lâm Phong vừa nghĩ đến tự lành, Phong Mãn Cung đột nhiên nói: "Đồ đệ à, dị năng thứ hai của ngươi có phải là loại hồi phục cấp S không?" Lời vừa nói ra, tinh quang trong mắt Lâm Phong tăng vọt. Đến cả Lăng Vi trong phòng làm việc cũng hơi biến sắc mặt, chợt há hốc mồm kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Phong Mãn Cung thấy biểu tình như vậy của Lâm Phong thì càng khẳng định suy đoán của mình. Không khỏi cười lớn nói: "Ha ha ha, Ma Đô đại học, cuối cùng cũng sắp xuất hiện chân long rồi!" Lâm Phong nhíu mày không nói gì. "Đồ đệ, đừng lo lắng!" Phong Mãn Cung nói: "Nơi này là Vũ quốc!" Dừng một chút, Phong Mãn Cung tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong. "Chúng ta chỉ hy vọng trong hậu bối sẽ càng có nhiều cường giả." "Chỉ mong có càng nhiều thiên tài mạnh hơn, không ai dám cũng không có ai đi làm cái loại việc ngốc kéo không được thì giết chết ngươi." "Ngươi ở nơi này, là an toàn nhất." "Hiệu trưởng, Lâm, Lâm Phong là song dị năng cấp S?" Lăng Vi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chấn động! Quá chấn động! Lăng Vi sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng thấy có người là song dị năng cấp S! Chuyện như vậy, chưa từng nghe thấy! Bất quá Lăng Vi cũng lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện. Thảo nào tên Lâm Phong này yêu nghiệt như thế. Khó trách tốc độ tu luyện của hắn lại nhanh như vậy. Phong Mãn Cung gật đầu, đừng nói Lăng Vi, hắn cũng chưa từng thấy qua a! Chính là sự phát hiện này mới khiến cho Phong Mãn Cung không tiếc mọi thứ cũng muốn giữ Lâm Phong lại Ma Đô. Phong Mãn Cung biết, Lâm Phong trước mắt, có thể chính là trấn thủ thứ 13 tương lai. Không phải! Có thể là Vũ Hầu thứ 5 tương lai! Trở thành sống lưng của Nhân tộc! Phong Mãn Cung trong lòng cảm thán đồng thời cũng may mắn Viêm Cực Thiên bọn họ không phát hiện ra. Nếu không, dù cho Phong Mãn Cung có xuất ra Hồng Mông Chân Thạch cũng chưa chắc có thể đánh tan ý nghĩ của ba người họ. Nghĩ vậy, Phong Mãn Cung trấn an nói: "Đồ đệ, ngươi phải biết rằng, rất nhiều người trong chúng ta đều có bí mật." "Thế giới hiện nay, có bí mật không chỉ mình chúng ta." "Cho nên, ngươi không cần lo lắng gì cả." Lâm Phong gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lần thú triều đó, mình bị dị thú vây công mà không chết. Mình kịch chiến lâu như vậy mà lại không hề tổn thương. Có lẽ sẽ có người cho rằng mình sử dụng đan dược chữa thương. Nhưng nếu miệt mài theo đuổi, những cường giả cấp bậc như Phong Mãn Cung nhất định có thể nhìn ra sơ hở. Cho nên, dị năng tự lành không thể nào giữ kín mãi được. "Ngươi, ngươi tên này, ẩn giấu cũng thật sâu." Lăng Vi cảm thán nói: "Thật không dám tưởng tượng tương lai ngươi sẽ đạt được thành tựu đến mức nào." "Có khi không cần mấy năm, ngươi đã có thể vượt qua ta." "Mấy năm?" Phong Mãn Cung cười như không cười nói: "Có khi một năm là có thể vượt qua ngươi." "..." Lăng Vi ngây ra một lúc. Đúng vậy, e rằng thật có khả năng đấy. "Đồ đệ à, lần trước Tần Chấn Sơn có nhắc với ngươi về việc gia nhập đặc chiến đội." Phong Mãn Cung trầm ngâm nói: "Vậy thì ngươi gia nhập đội 1 đi!" "Hiệu trưởng!" Phong Mãn Cung vừa mới dứt lời, nụ cười trên mặt Lăng Vi liền biến mất. Phong Mãn Cung khoát tay áo nói: "Không có gì không được, Lâm Phong vào đội 1 có áp lực, nhưng chỉ có dưới áp lực mới có thể phát triển nhanh hơn thôi." Nghe vậy, Lăng Vi đành thôi. Đặc chiến đội Lâm Phong trước kia đã biết rồi. Đây là một bộ môn không chính thức. Bên ngoài, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là săn giết dị thú đầu lĩnh ở dưới lòng đất. Cái gọi là dị thú đầu lĩnh, là chỉ con mạnh nhất trong mỗi chủng tộc hoặc trong một phạm vi nhất định. Mỗi đầu lĩnh đều có lãnh địa của riêng mình, trong lãnh địa đó dị thú đều nghe theo điều động của đầu lĩnh. Cho nên trước khi thú triều, những đầu lĩnh này đều sẽ dựa theo ý chỉ của Vương Thú để điều động dị thú trong phạm vi. Mà chỉ cần giết được những đầu lĩnh này, thì những dị thú cấp thấp đó liền không thể nào liên hệ với nhau được nữa. Những Vương Thú như Hỏa Diệm Sư Vương muốn tổ chức một đợt thú triều quy mô lớn sẽ trở nên phiền phức hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận