Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 444: Không trông cậy nổi (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

Chương 444: Không trông cậy nổi (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng)
Lâm Phong bị Ngưu Đầu Nhân ở phía dưới nhìn chằm chằm, động tác nhanh thoăn thoắt, hắn muốn leo lên đỉnh vách đá này, hắn đang cố gắng leo lên. Vì giờ hắn chỉ còn cách đỉnh vách đá một bước chân. Thật ra Lâm Phong biết đoạn đường này tuy nói có chút gian nan. Nhưng may mắn thay, trong quá trình leo lên, hắn đã hấp thụ được không ít năng lượng, Lâm Phong cũng không ngờ sẽ gặp phải vách đá thẳng đứng như vậy, mà lại trong quá trình này lại hấp thụ được nhiều năng lượng đến thế.
"Lộc Thiên, các ngươi phải chờ ta, ta sắp leo lên đỉnh vách đá rồi." Lâm Phong tự động viên mình, hắn cố gắng để động tác của mình nhanh hơn một chút. Hắn biết nếu động tác chậm, thực ra cuối cùng hắn cũng sẽ leo lên trên được thôi. Chỉ là hiện tại Lâm Phong chỉ còn kém một bước, ngược lại có chút khó khăn. Lâm Phong không nghĩ đến lúc còn thiếu một bước này động tác lại gian nan đến vậy.
"Lâm Phong ngươi phải cố gắng lên, ngươi đừng ở đây chờ đợi nữa, Lộc Thiên bọn họ vẫn đang chờ ngươi đấy." Thật ra, cả đoạn đường xuống đây Lâm Phong cũng chật vật vô cùng, mặc dù nói hắn hấp thụ được chút năng lượng, nhưng cả đoạn đường này đều nhờ ý chí kiên cường mới có thể đi được. Hắn không giống như những Ngưu Đầu Nhân phía sau, bọn họ có Lâm Phong ở phía trước dẫn đường. Vì có Lâm Phong ở phía trước nên đám Ngưu Đầu Nhân kia mới bám sát theo Lâm Phong. Lâm Phong phía trước không có ai cả, hắn phải luôn tự cổ vũ mình, để bản thân nỗ lực tiến về phía trước, cuối cùng hắn cũng đến sát vách đá.
Lâm Phong chỉ còn kém một bước thôi, nhưng bước này lại vô cùng gian nan. Vì trên mặt đá thực sự không có chỗ nào để tay bám vào, trong khi hiện tại hắn vẫn còn cách đỉnh vách đá một khoảng. Lâm Phong hiện giờ còn cách chỗ leo lên một người cao nữa, nên giờ Lâm Phong đang tự cổ vũ chính mình. Vì trong quá trình này hắn vô cùng vất vả, chân vẫn có thể chạm được vào những chỗ có năng lượng dư thừa, nhưng trên tay đã không còn chỗ móc vào cái nguồn năng lượng kia nữa rồi. Thế nên trên tay chỉ có thể bám chặt vào vách đá, còn lại hắn phải dựa vào chính năng lực của mình.
Lâm Phong biết trước mặt không có ai giúp hắn, hắn phải dựa vào chính mình mới lên được. Lâm Phong thực sự biết quãng đường còn lại vô cùng gian nan, phía trước không có ai giúp đỡ. Nên Lâm Phong phải giữ cho mình tỉnh táo, vì tay của hắn phía trước không chạm được vào nguồn năng lượng, nhưng chân vẫn chạm được. Thế nên Lâm Phong biết mình chỉ có thể dựa vào lực từ chân, cố gắng ghì chặt vào vách núi, sau đó từ từ tiến lên từng chút một, chân di chuyển chậm nhất. Vì tay không thể lên được nhiều, nên động tác của chân cũng không thể quá nhanh.
Cứ như vậy, động tác của Lâm Phong thực sự không nhanh, trước đây hắn là người có động tác nhanh nhất trong số bọn họ, nhưng giờ động tác của Lâm Phong lại chậm đi rất nhiều. Lâm Phong biết rõ động tác của mình đã chậm lại, còn những Ngưu Đầu Nhân phía sau hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, vì từ phía dưới nhìn lên, Lâm Phong dường như đã đến đỉnh rồi. Nên đám Ngưu Đầu Nhân vẫn đuổi theo sát Lâm Phong, bọn họ biết nếu mình chậm hơn một chút thì khi Lâm Phong lên được, họ sẽ rất khó khăn. Vì vậy mà bọn họ phải theo sát Lâm Phong.
Lâm Phong hiện tại quả thực đang tiến lên rất khó khăn, nhưng Lâm Phong biết, nếu cuối cùng tay không với được đỉnh vách đá thì hắn phải dùng năng lực đưa mình lên một đoạn. Nếu hắn không dùng năng lực, thì việc leo lên đỉnh vách đá sẽ vô cùng gian truân.
"Ừm, Lâm Phong bên ngoài còn có Lâm Thanh Mi đang đợi ngươi, phía trước còn có Lộc Thiên đang chờ ngươi, ngươi không thể bỏ cuộc, ngươi phải cố gắng lên!" Lâm Phong biết, giờ mình muốn leo lên đỉnh, thực sự là phải tốn không ít sức lực. Nhưng Lâm Phong biết hắn phải nhanh chóng leo lên, nếu hắn lãng phí thêm chút thời gian thì có thể sẽ trì trệ tại đây. Nếu cứ trì trệ thì có thể Lâm Phong sẽ không lên được vách đá.
Đừng thấy tốc độ của hắn hiện tại là nhanh nhất trong số bọn họ. Nhưng Lâm Phong biết cũng là do trước đó hắn quá nhanh, đến cuối cùng hắn lại chậm lại nên trong lòng có chút khó chịu. Nên hắn giờ phải tự cổ vũ, tự nỗ lực lên. Lâm Phong trên cả quãng đường này luôn tự cổ vũ, tự cố gắng, nên mỗi bước tiến của Lâm Phong đều vững vàng tiến lên nhờ vào sự cổ vũ đó. Cứ thế Lâm Phong từ từ tiến về phía trước, Lâm Phong không nghĩ quá trình leo lên lại gian nan đến vậy. Nhưng Lâm Phong cũng biết hắn nhất định phải nhanh chân, vì nếu chậm thêm nữa, hắn sẽ không chịu nổi sự chậm chạp này, cuối cùng sẽ bỏ cuộc.
Lâm Phong biết mình không thể bỏ cuộc, nếu mình bỏ cuộc thì những Ngưu Đầu Nhân này cũng hết hy vọng. Lâm Phong biết phía sau còn có những Ngưu Đầu Nhân khác, họ cũng chờ Lâm Phong trèo lên phía trước. Chờ đến cuối cùng Lâm Phong dẫn dắt mọi người leo lên vách đá này. Nên đám Ngưu Đầu Nhân này bây giờ đều trông cậy vào Lâm Phong, dù Lâm Phong không mong đợi điều đó.
Nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến việc phía trước còn Lộc Thiên đang đợi hắn đến cứu, bên ngoài còn có Lâm Thanh Mi đang chờ hắn ra ngoài. Mà phía sau những Ngưu Đầu Nhân vẫn đang mong chờ hắn, muốn hắn động tác nhanh hơn để đưa mọi người rời khỏi đây. Lâm Phong liền cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, coi như giờ không còn chút sức để tiến lên, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Huống chi năng lượng trong người Lâm Phong vẫn dồi dào, duy nhất là hắn phải khắc phục ma tâm của mình, để bản thân có thể kiên trì tiến lên phía trước.
"Đừng nghĩ ngợi gì cả, đến khi lên rồi thì muốn gì chả được, ngoài việc leo lên vách núi ra, trước mắt Lâm Phong ngươi không còn việc gì khác để làm!" Chỉ còn vài bước nữa thôi, nhưng Lâm Phong tiến lên thực sự vô cùng gian nan. Dù việc tiến lên có gian nan đến mấy, Lâm Phong cũng cố gắng kiểm soát bản thân, không cho mình suy nghĩ lung tung. Lâm Phong chỉ cần nghĩ đến mình là hy vọng của tất cả mọi người, là đủ để hắn nỗ lực về phía trước.
Vậy nên bây giờ Lâm Phong không nghĩ gì khác, hắn chỉ nghĩ đến mình là hy vọng của đám Ngưu Đầu Nhân, là hy vọng của Lộc Thiên bọn họ. Lâm Phong chỉ dựa vào những cổ vũ tinh thần đó làm động lực thúc đẩy hắn tiến lên, hắn chắc chắn sẽ lên được. Hiện giờ Lâm Phong nhìn thấy sắp tới đỉnh vách núi rồi, hắn biết mình sắp thành công, chỉ còn vài bước cuối. Vì thế, Lâm Phong phải thật vững vàng bước những bước cuối cùng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận