Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 264: 11 tôn Võ Hầu diệu Cửu Châu (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 264: 11 tôn Võ Hầu rực rỡ Cửu Châu (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Lâm Phong có chút đồng cảm liếc nhìn Phong Mãn Cung.
Hiệu trưởng, ngươi mau cười lên đi! Cười xong rồi thì hãy khóc cho đã.
Phong Mãn Cung tươi cười hớn hở nói: "Lão Sở, xem ra có chuyện gì tốt à, ngay cả ngươi cũng bắt đầu nói đùa."
"Mau nói đi, nói ra để ta cũng vui lây."
"Chúng ta thành vương rồi." Liễu Thanh Mi nghiêm túc nói: "Thật đó."
"Ha ha ha, buồn cười, buồn cười quá đi." Phong Mãn Cung tỏ vẻ một bộ cực kỳ khoa trương.
Ngay cả Diệp Tôn và Vương Quyền cũng không khỏi hoài nghi tên này có đủ năng lực làm hiệu trưởng hay không.
"Các ngươi đừng nói cho ta, mấy ngày nay các ngươi xuống Địa Quật một chuyến, sau đó giết đám cường giả Địa Quật chạy trối chết, tiện thể lấy được một đống lớn Thần Vương kết tinh chứ gì?"
"Thôi thôi, ta không chịu nổi cú sốc này đâu." Phong Mãn Cung xua tay, cười toe toét.
Lần bế quan này của hắn cũng có chút đột phá. Tuy nói còn lâu mới thành vương, nhưng ít ra cũng có chút hy vọng.
Nhưng khi cười đến "Thất Cửu bảy" cái thì, Phong Mãn Cung đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Dưới Địa Quật..." Phong Mãn Cung đột nhiên đồng tử hơi co lại, đột ngột nhìn về phía Lâm Phong: "Ngọa tào, đồ đệ, ngươi..."
Hắn vốn không tin Sở Thiên Dương bọn họ có thể kiếm được Thần Vương kết tinh. Dù sao thứ đồ này muốn kiếm thì đã sớm kiếm được rồi.
"Không sai, trả lời đúng." Sở Thiên Dương cười ha hả, rồi nhìn sang Liễu Thanh Mi và những người khác.
"Oanh!" Ngay lập tức, một cỗ khí tức mạnh mẽ tràn ra.
Mắt Phong Mãn Cung trợn tròn, há hốc miệng lớn.
"Ngọa... Đệt!"
"Đều... đều là Vương Giả!?" Phong Mãn Cung đơ người luôn.
Cái này cmn, không thể nào! Sao có thể như vậy?
Trước kia Phong Mãn Cung tùy tiện cũng có thể thắng Sở Thiên Dương bọn họ. Nhưng bây giờ thì sao?
Phong Mãn Cung cảm thấy Sở Thiên Dương đánh mười cái mình cũng dễ như ăn kẹo.
"Ực."
Nhìn khí tức mãnh liệt hơn mình gấp mấy lần của Sở Thiên Dương, Phong Mãn Cung nuốt một ngụm nước bọt.
"Lão Phong, ta biết chuyện này là một đòn đả kích đối với ngươi." Sở Thiên Dương tâm trạng vô cùng tốt, cười híp mắt nói: "Vai của ta có thể cho ngươi mượn dùng."
"Cút mau!" Phong Mãn Cung tức giận nói.
Rồi hắn quay sang nhìn Lâm Phong: "Đồ đệ, ngươi... Ta, chuyện này là sao?"
Phong Mãn Cung thực sự quá chấn động rồi. Cho dù có đủ Thần Vương kết tinh, vấn đề là hai ngày trước hắn mới gặp Sở Thiên Dương mà. Hai ngày trước tên đó vẫn còn vẻ chua xót kia kìa.
"Lâm Phong, ngươi từ từ giải thích cho hắn." Diệp Tôn cười ha hả nói: "Chúng ta đi trước đây."
Sở Thiên Dương vỗ vỗ vai Phong Mãn Cung: "Nén bi thương nha." Rồi cùng mọi người rời đi.
Lộc Thiên cũng vỗ vỗ vai Phong Mãn Cung: "Nhóc con cố lên, tương lai Vương Giả chính là ngươi."
Liễu Thanh Mi lướt qua Phong Mãn Cung, kiêu ngạo ngẩng cao cổ, sau đó hừ một tiếng rồi đi.
Tần Liệt và Cung Thanh Vũ đều cười ha hả nhìn Phong Mãn Cung, biết đầu óc của tên này đã trống rỗng rồi.
Chờ mọi người rời đi hết, Phong Mãn Cung mới phản ứng được.
"Hiệu trưởng, đi thôi, ta dẫn ngươi thành vương." Lâm Phong cười híp mắt nói.
Phong Mãn Cung như người mất hồn, một đường đi theo đến phòng trọng lực.
Khi luồng sáng thời gian bao phủ Phong Mãn Cung, hắn triệt để trợn tròn mắt.
"Đây, đây chính là thời gian sao?" Phong Mãn Cung vô thức giơ tay, đắm mình trong ánh sáng bạc.
Dù là một cường giả ở đẳng cấp của hắn, cũng tràn đầy kính úy với thời gian. Không ai có thể chống lại thời gian.
Cho dù là Hoàng Giả cũng không được! Hoàng Giả cũng chỉ có một vạn năm thọ nguyên. Nếu qua một vạn năm mà không đột phá, chắc chắn sẽ chết.
Trước thời gian, thương hải tang điền, cảnh còn người mất mới là điều bình thường.
Nhưng một thứ lực lượng thần bí, mạnh mẽ như vậy, lại ở trong tay Lâm Phong, điều này khiến Phong Mãn Cung không khỏi cảm thấy chấn động.
Lâm Phong thì đang mong chờ. Mong chờ có được nhiều hơn những chí bảo có liên quan tới thời gian. Một khi bản thân có dị năng thời gian, thì không chỉ dừng lại ở việc tăng tốc 20 lần nữa. Cái gì Thời Gian Quay Lại các kiểu cũng là của mình.
Lâm Phong biết, vào khoảnh khắc mình có được dị năng thời gian, mình mới thật sự trở thành một cường giả. Đến lúc đó, cả chúa tể cũng có thể giết!
"Đồ đệ, có thứ này, ta đột nhiên không muốn cố gắng nữa." Phong Mãn Cung nói: "Chỉ muốn đi Địa Quật, giữ gìn môn phái, để cho các ngươi đám thanh niên đi chiến."
Lâm Phong liếc mắt: "Hiệu trưởng, ngươi nghĩ gì vậy? Trước ngươi còn có người xếp hàng đó."
Phong Mãn Cung ngẩn người, rồi cười ha ha.
Cũng đúng, có lẽ Sở Thiên Dương mấy lão gia hỏa đó cũng đều có tâm lý như vậy.

Mấy tiếng sau.
Phong Mãn Cung thuận lợi đột phá, trở thành vị Vương Giả thứ 11 của quốc nội!
Trong một ngày, quốc nội sinh ra 7 vị Vương Giả. Đây là một kỳ tích trong lịch sử của toàn Nhân Tộc.
Nhưng Phong Mãn Cung lại thấy rất khó chịu. Vốn dĩ hắn là người đi nhanh hơn Sở Thiên Dương bọn họ một bước dài. Thế mà giờ lại tụt về sau. Trước đó, Phong Mãn Cung nhất định phải trở thành vị Vương Giả thứ 5 của quốc nội. Kết quả liền xuất hiện ngay 6 người vượt lên.
Thật là tức chết.
Nhưng sau khi thành vương, nụ cười trên khóe miệng của Phong Mãn Cung vẫn không giấu được…
Đối với những Đại Tông Sư như họ, thành vương là một điều từng rất xa vời. Thế nhưng, với sự giúp đỡ của Lâm Phong, thành vương lại trở nên dễ dàng.
Ngày thứ hai, buổi sáng.
Thông tin về 7 vị Tân Vương và phong hào của họ đều được công bố.
7 người lần lượt thành Võ Hầu.
Phong hào lần lượt là:
Gió Võ Hầu Phong Mãn Cung!
Thanh Võ Hầu Liễu Thanh Mi!
Núi Võ Hầu Nghiêm Ngật Thiên Sơn!
Ngự Võ Hầu Tần Liệt!
Quang Võ Hầu Lộc Thiên!
Anh Vũ Hầu Cung Thanh Vũ!
Phong hào của Sở Thiên Dương là điều khiến Lâm Phong bất ngờ nhất.
Hóa ra là Chấn Động!
Chấn Động Võ Hầu Sở Thiên Dương!
Từ phong hào này, Lâm Phong mới biết, thì ra Sở Thiên Dương lại là đệ tử quan môn của Chấn Động Võ Hầu!
Không chỉ vậy, Sở Thiên Dương còn là một trong những đệ tử mà Chấn Động Võ Hầu yêu thích nhất. Vì thế, việc Chấn Động Võ Hầu trao cho Sở Thiên Dương phong hiệu này, đã trở thành một sự kế thừa. Đó còn là một sự tưởng niệm và hoài niệm đối với Chấn Động Võ Hầu.
Cộng thêm Quân Vũ Hầu, Băng Vũ Hầu, Thiên Vũ Hầu cùng với Linh Vũ Hầu. Vốn dĩ, trên toàn cầu chỉ có 12 Võ Hầu, bao gồm cả Diệp Tôn. Sau khi Diệp Tôn thành Hoàng Hậu, thì toàn nhân loại chỉ có 11 tôn Võ Hầu.
Còn bây giờ, số lượng Võ Hầu trên toàn cầu đã đạt đến con số 19! Trong đó, quốc nội chiếm hơn phân nửa.
Buổi chiều.
Lâm Phong vừa kết thúc một ngày tu luyện, đang muốn về ký túc xá, thì thấy Nhiễm Hồng Y đứng trước cửa phòng trọng lực, vẻ mặt mong chờ nhìn mình.
"Ta cũng muốn." Nhiễm Hồng Y mắt đẹp nhìn Lâm Phong nói.
Lâm Phong cười như không cười: "Đương nhiên là không quên Linh Vũ Hậu rồi."
Nghe vậy, Nhiễm Hồng Y liếc mắt trắng Lâm Phong.
Sau khi nghe được tin này, Nhiễm Hồng Y đã thực sự bị chấn động một hồi lâu. Vốn 3, 4 ngày trước, nàng là người đứng thứ 5 ở quốc nội. Dù bây giờ vẫn là vậy, nhưng phía sau đã có quá nhiều người đuổi kịp và vượt mặt nàng rồi, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực.
"Ngươi, ngươi cứ gọi ta Hồng Y là được." Nhiễm Hồng Y ngập ngừng nói.
"Hả?" Lâm Phong cau mày. Đây là yêu cầu kỳ quặc gì vậy? Bị Thần Vương kết tinh của ta mê hoặc rồi sao?
"Khụ khụ, cho ngươi." Lâm Phong vẫn còn nhớ lần trước trong chuyến đi Địa Quật, Nhiễm Hồng Y vẫn luôn ở bên cạnh mình. Đối với Nhiễm Hồng Y, đương nhiên là sẽ không keo kiệt.
"Nhiều vậy sao?" Nhiễm Hồng Y ngẩn người, Lâm Phong trực tiếp cho nàng 500 cái. Những thứ này, đủ để nàng tiến vào trung kỳ Vương Giả rồi.
"Nhiều sao? Vậy trả lại cho ta một ít nhé!" Lâm Phong nói rồi đưa tay ra.
Nhiễm Hồng Y rất bình tĩnh cất hết vào trong nhẫn trữ vật. Cho à? Không có cửa đâu! Ai muốn ta liều mạng với người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận