Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 316: Tiếp cận pho tượng (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 316: Tiếp cận pho tượng (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo) Chất liệu pho tượng khiến Lâm Phong kinh ngạc thật sự. Lực lượng cắt xé không gian chính là Pháp Tắc Chi Lực, cho dù là lớp da dày thịt béo của Viễn Cổ Long Tích cũng có thể dễ dàng cắt đứt móng vuốt.
“Chắc là chất liệu đặc thù nào đó mới được như vậy, trong này còn có sức mạnh nguyền rủa, trước đây ta chưa từng nghe nói đến thứ tương tự thế này.” Lâm Phong phân tích vấn đề trong đó.
Trong lòng đất, đồ đạc hình thù kỳ dị rất nhiều, những năng lực kỳ lạ giữa các chủng tộc cũng liên tục xuất hiện. Không thể nói rõ có bất cứ thứ gì.
Ầm ầm.
Bầu trời tụ lại một mảng mây đen, sau đó mấy đạo Lôi Điện xuất hiện, bổ vào người pho tượng.
Pho tượng run rẩy một phen, tựa hồ bị lôi điện bổ trúng, phát sinh biến hóa, tuy vẫn đỏ như máu nhưng chỉ lẳng lặng huyền phù trong không trung.
“Tốt, lôi điện bên ngoài tác dụng, phá hỏng sức mạnh nguyền rủa rồi.” Lâm Phong lộ ra nụ cười, trực tiếp thu pho tượng vào.
Còn như thi thể trong thạch quan dường như không còn chút sức lực, ngã xoạch xuống.
Vô số hạt tử bắt đầu rối loạn, thạch linh cũng phẫn nộ, không ngừng ném đá về phía Lâm Phong.
“Bái bai các vị, hữu duyên gặp lại.” Lâm Phong nở nụ cười, tiến đến gần khe nứt không gian, tiện tay còn thu luôn di vật của Sư Nhân tộc.
Còn như đám dị thú muốn tìm được hắn, phỏng chừng là không có cơ hội, pho tượng đã bị hắn đoạn tuyệt khí tức, trừ khi có thủ đoạn ẩn núp hơn mới thu thập được vị trí của hắn.
“Lâm Phong? Thoát khỏi đám bọ cạp rồi sao?” Lộc Thiên thấy Lâm Phong trở về, vội hỏi.
“Ừ, đã thoát khỏi rồi, vừa nãy tiện tay tiêu diệt một đội Sư Tộc.” Lâm Phong cười giải thích.
Vừa mới thu được một số thứ coi như là khá nhiều, bất quá thứ tốt thì lại không nhiều lắm, hắn có thể dùng cũng không nhiều, ngược lại có mấy viên pháp tắc tinh thạch.
“Ngoài ra ta còn phát hiện, trong sa mạc này dường như không đơn giản như vậy, không chỉ mỗi chỗ Thạch Quan này, Sư Tộc còn đụng phải một chỗ Thạch Quan khác đang bị thạch linh vây công.” Lâm Phong cau mày bàn bạc.
“Vùng sa mạc này đồ đạc rất nhiều, chúng ta cũng từ những nơi khác biết qua, còn về Thạch Quan này thì chưa từng nghe nói qua, có thể chúng ta là nhóm người đầu tiên phát hiện.” Liễu Thanh Mi mở miệng.
“Quên đi, tiếp tục đi thôi! Mấy thứ này không biết là do ai lưu lại.” Lộc Thiên lắc đầu.
Những đồ vật suy nghĩ không ra thì phải có manh mối và chứng cứ mới có thể tính ra kết luận, lúc này đi tài quyết tràng và giết những dị thú để nhận được thứ tốt mới là chuyện quan trọng nhất.
Cả đám tiếp tục tiến lên.
Lâm Phong định lấy pho tượng ra ngẫm nghĩ chút, nhưng có lẽ cũng hơi phiền phức nên bỏ qua, trong lòng đã có vài suy đoán. Những Thạch Quan này trông giống như đã tồn tại rất lâu, pho tượng kia cũng không giống chất liệu mà hắn từng thấy. Rất có thể nó giống như Long Cung trước đây, là vật mà những Thần Tướng trước khi chết để lại. Có lẽ có thâm ý khác, hoặc có lẽ là để sống lại, nhưng không liên quan gì đến hắn.
Không biết qua bao lâu, có thể là nửa ngày hoặc một ngày. Sa mạc vẫn là ban ngày dường như đã thay đổi, bốn phía bắt đầu xuất hiện nham thạch to lớn, từ rời rạc tự nhiên trở nên càng dày đặc.
“Kia là Xà song đầu song vĩ sao?” Một người chỉ vào Trường Xà trên tảng đá xa xa mở miệng.
Dưới bóng râm tảng đá, một con Song Đầu Xà màu xanh biếc lẳng lặng nhìn đám người, bốn con mắt mang theo tín hiệu nguy hiểm.
“Không sai, đúng là loài rắn này, cẩn thận một chút, bất kể là loài rắn hay dị thú, thông thường đều xuất hiện dưới tảng đá như thế này.” Lộc Thiên gật đầu nói.
Đám người không dám khinh thường, dù thứ này nhìn chỉ có thực lực cấp bá chủ, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
“Không có gì đáng ngại, nhưng ta đoán trong sa mạc này, sự xuất hiện của dị thú dường như đang bảo vệ một vật gì đó.” Lâm Phong mở miệng nói.
Hắn đang xác minh phỏng đoán của mình, nếu không sai thì mảnh cát này tuyệt đối không bình thường.
“Chẳng lẽ ở đây cũng có Thạch Quan, vậy loài rắn này chẳng phải là có rất nhiều?” Có người kinh ngạc.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, ta đi phía trước thăm dò đường.” Lâm Phong quyết định nhanh chóng, hắn có Không Gian pháp tắc, nếu gặp phải nguy hiểm không dễ giải quyết, cũng có thể ung dung rời đi.
“Cũng tốt, cẩn thận một chút.” Liễu Thanh Mi vội vàng dặn dò.
“Không có gì đâu hiệu trưởng.” Lâm Phong đi về phía trước trong đám loạn thạch, dưới bóng tối phía trước, xà song đầu song vĩ cũng không nhìn đám người, ngược lại nhìn Lâm Phong.
“Xem ra lũ súc sinh các ngươi quả nhiên là đang canh chừng một cái gì đó.” Lâm Phong lộ ra nụ cười.
Nếu là trấn thủ, vậy thì có nghĩa pho tượng mà hắn lấy được phía trước tuyệt đối không tầm thường.
Lâm Phong tiếp tục tiến lên, càng đi vào sâu, số lượng xà song đầu song vĩ xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, đều lè lưỡi không ngừng nhìn hắn.
Chẳng bao lâu, Lâm Phong gặp được một sơn cốc, chính xác là bốn phía nham thạch hợp thành một địa hình giống sơn cốc.
Trong những tảng nham thạch xung quanh, có rất nhiều lỗ hổng, lớn có nhỏ có, vô số đầu rắn đều nhô ra. Trong bóng tối, ánh mắt chúng lấp lánh ánh sáng màu đỏ.
"Xem ra trong sơn cốc này nhất định có đồ vật gì đó tồn tại."
Lâm Phong hứng thú, lúc này bước vào sơn cốc.
Sau đó, vô số âm thanh nhè nhẹ xuất hiện, phía sau Lâm Phong cũng xuất hiện rất nhiều xà song đầu song vĩ, chặn đường lại, hiển nhiên không có ý định để Lâm Phong rời đi.
Lâm Phong bình tĩnh, tiếp tục tiến bước, còn xà song đầu song vĩ thì đều xuất động, bắt đầu bao vây tiêu diệt.
"Quả thế."
Lâm Phong thấy thế, nhảy lên khỏi mặt đất, phóng ra vài lưỡi đao không gian, chém về phía trung tâm sơn cốc.
Ầm ầm!!
Trung tâm sơn cốc xuất hiện một cái hố, hoặc có thể là trung tâm có một Thạch Quan, chỉ là trên quan tài đá bao phủ một lớp nham thạch mỏng, thoạt nhìn không khác gì xung quanh.
“Ngược lại cũng nhẹ nhàng.” Lâm Phong nháy mắt đã đến được bên trong thạch quan, khiến xà song đầu song vĩ từ các lỗ nham thạch lao ra hụt mục tiêu.
Nhìn pho tượng trong thạch quan, Lâm Phong nhặt pho tượng đã nhận được bên ngoài lên quan sát một chút, phát hiện nó khác với hai pho tượng trước đó.
"Trên này dường như đang điêu khắc thần sắc, pho tượng phía trước một cái thì há miệng, một cái mở mắt. Còn cái này thì nhắm mắt, miệng cũng hơi mở ra."
Lâm Phong không kịp nghĩ nữa, liền phát hiện xà song đầu song vĩ bốn phía không còn tiếp cận mình nữa mà chỉ nhìn chằm chằm.
"Xem ra thứ này cũng hút máu của các ngươi, thảo nào không dám đến gần."
Lâm Phong nở nụ cười.
Từ ngày pho tượng xuất hiện, đám dị thú không dám đến gần trong phạm vi nhất định.
Còn Lâm Phong thì định mở khe nứt không gian rồi rời đi, sau đó mới thu pho tượng, chặn không cho khí tức tiết lộ ra ngoài.
Đám xà song đầu song vĩ xung quanh dường như trở nên sốt sắng, muốn tấn công Lâm Phong nhưng lại e ngại pho tượng kia.
Rất nhanh, trong vô số xà song đầu song vĩ, một con xà song đầu song vĩ khổng lồ bò đến, đứng cách đó không xa, không nhúc nhích nhìn Lâm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận