Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 691: Rất khổ cực

Chương 691: Rất khổ cực Lâm Phong nói kỳ thực đối với đám Ngưu Đầu Nhân này mà nói, bọn họ cũng có thể lý giải. Thực chất, bọn họ muốn thành lập trật tự mới thì phải trả giá một ít, nếu không trả giá thì làm sao có thể thành lập trật tự mới được? Bọn họ hiện tại nói hợp tác, thực chất chính là muốn để bọn họ trong thời gian ngắn tạo dựng lên quy củ mới. Nhưng bọn họ cũng biết, chỉ khi sống mà đi ra khỏi phủ tận đáy, đi ra khỏi cái sơn động này, họ mới có hy vọng. Cho nên đoạn đường này đi tới thực chất cũng rất gian khổ với họ. Dù nói là bọn họ có Lâm Phong giúp đỡ, nhưng họ không biết sau khi đi ra khỏi phủ đệ này, Lâm Phong sẽ lựa chọn như thế nào. Họ không biết Lâm Phong có thể cùng họ chung vai gánh vác đối mặt với những nguy hiểm đang cận kề hay không. Hiện tại Lâm Phong cũng chưa xác định sẽ sống cuộc sống như thế nào. Bởi vì sau khi đi ra khỏi nội địa này, hắn còn phải hội ngộ với đồng bọn rồi mới có thể quyết định tương lai của mình sẽ ra sao. Hắn không thể cứ mãi ở chung với Ngưu Đầu Nhân, mối nguy của Ngưu Đầu Nhân, thực chất hắn chỉ có thể giúp giải quyết một phần. Hắn không thể giúp Ngưu Đầu Nhân giải quyết hết mọi vấn đề.
"Phía trước chắc là lại sắp gặp nguy hiểm, mọi người cẩn thận một chút, cũng không biết phía trước sẽ gặp phải cái dạng gì!" Lâm Phong biết, đối với bọn họ mà nói, họ cần chú ý rằng phía trước sẽ lại có nguy hiểm ngay thôi. Lâm Phong biết rằng thực tế họ không nên tính toán quá nhiều. Nhưng không còn cách nào khác, gặp nguy hiểm đã là chuyện thường đối với họ, họ thực tế đã quen với cuộc sống như vậy rồi. Lâm Phong cũng quen với kiểu sống này, nếu như không quen, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Đối với hắn, những gì hắn biết không phải là rất nhiều. Cho nên bây giờ hắn biết sau khi đi ra khỏi sơn động này, hắn có thể sẽ hiểu rõ hơn một chút. Hắn muốn biết nhiều hơn về sơn động này, đó là việc hắn phải làm hiện tại. Lâm Phong đi trên con đường này, việc gặp nguy hiểm đã cho hắn biết sơn động này luôn tồn tại những mối hiểm họa. Nhưng may mắn thay, thứ khiến hắn lo lắng vẫn chưa cận kề. Hắn biết sau khi đi qua nơi này, hẳn vẫn còn một đoạn đường nữa. Ngay khi sắp ra đến nơi, nơi đó sẽ xuất hiện nguy hiểm lớn hơn. Sở dĩ Lộc Thiên bị nhốt ở chỗ này, cũng vì họ không thể đột phá được sự nguy hiểm đó. Nếu Lộc Thiên có thể vượt qua được mối hiểm họa này thì họ đã đến rồi. Cho nên Lâm Phong biết rằng, mối nguy trước mắt vẫn chưa phải là lớn nhất. Còn mối hiểm nguy lớn nhất là ở chỗ nhập khẩu. Bây giờ, Lâm Phong biết rằng đối với bọn họ, sau khi vượt qua ải này đến ải khác, họ có thể sẽ đến cửa ra của sơn động, là có thể hội ngộ với Lộc Thiên. Đây là điều khiến Lâm Phong tương đối cao hứng, nhưng cái khiến hắn khổ sở là ngay lúc này họ lại gặp phải nguy hiểm. Đối với Lâm Phong, khi gặp phải nguy hiểm thì hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết nó. Nếu không giải quyết được thì bọn họ sẽ không thể đi tiếp được. Cho dù hắn một mình có thể vượt qua, nhưng đám Ngưu Đầu Nhân này thì không thể. Ngưu Lão Bát và Ngưu Lão Đại sau khi nghe Lâm Phong nói, họ hiểu ra rằng Lâm Phong đã nói đúng sự thực. Việc họ gặp nguy hiểm là rất bình thường, trên đoạn đường này họ đã gặp không ít rồi. Điều này đã giúp họ thích ứng được. Lâm Phong có thể dễ như trở bàn tay vượt qua nguy hiểm nơi này, nhưng với Ngưu Đầu Nhân thì lại không dễ dàng như vậy, cho nên đoạn đường này bọn họ phải bám sát Lâm Phong.
"Bây giờ chúng ta lại gặp nguy hiểm, nên mọi người phải cẩn thận một chút, xem xét xem phải vượt qua như thế nào." Lâm Phong rất rõ về nguy hiểm đang cận kề. Những Ngưu Đầu Nhân nghe Lâm Phong nhắc nhở, bọn họ biết là mình đang gặp nguy hiểm. Vốn là trên con đường vừa vui vẻ được chút ít lại xen lẫn nỗi buồn về nguy hiểm, Ngưu Tiểu Thất cảm thấy mình khó chấp nhận được. Nhưng không có cách nào, sự việc bây giờ là như vậy. Nếu có thể vượt qua mối nguy này, Ngưu Tiểu Thất nhất định sẽ vô cùng cảm kích Lâm Phong. Hiện tại Ngưu Tiểu Thất vô cùng cảm kích Lâm Phong. Nếu như không có Lâm Phong thì có lẽ hắn đã không qua nổi chỗ này rồi. Ngưu Tiểu Thất vốn là người hài hước nhất trong đám Ngưu Đầu Nhân này, nhưng thực chất trên đoạn đường này hắn lại vô cùng khẩn trương. Vừa mới bình tĩnh lại, bây giờ lại gặp phải chuyện này, Ngưu Tiểu Thất cảm thấy đây là chuyện thường tình. Hắn hiện tại đã thích nghi với nhịp điệu này, cho nên Ngưu Tiểu Thất là người đầu tiên phản ứng lại. Ngưu Lão Bát, Ngưu Lão Đại tuy rằng cũng kịp phản ứng, nhưng một lần nữa cảm thấy đoạn đường này vô cùng gian khổ. Nếu như nó không khổ cực, thì đó là nói dối. Đoạn đường này dưới sự dẫn dắt của Lâm Phong, tuy rằng họ đã qua bao nhiêu là ải, chém tướng giết giặc cho tới bây giờ, nhưng bọn họ vẫn thấy vô cùng khổ cực.
"Rất nhanh chúng ta sẽ ra ngoài, nên bây giờ mọi người phải cố gắng!" Lâm Phong cảm thấy chẳng bao lâu nữa họ sẽ ra ngoài, đối với bọn họ đó là chuyện bình thường. Thực tế bọn họ phải đối mặt, bởi vì một đường đi tới bọn họ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nếu không đối mặt với những nguy hiểm đó, vậy cũng không có khả năng. Cho nên bây giờ Lâm Phong và đồng bọn phải đối mặt, nếu như bọn họ đoạn đường này không vượt qua những nguy hiểm đó thì phải cẩn thận một chút. Nên bây giờ Lâm Phong biết, bọn họ cần cẩn thận một chút để đối mặt với nguy hiểm trước mắt.
"Đoạn đường này gặp rất nhiều nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút đi!" Lâm Phong nhắc nhở mọi người, hắn hiện tại cảm giác được nguy hiểm đang ở ngay phía trước. Hắn biết rằng đoạn đường này đã rèn luyện hắn, năng lực của Lâm Phong trên đường đi đã tăng lên không ít. Khứu giác và thính giác của hắn từ xa đã cảm nhận được nguy hiểm, điều này đã tiến bộ hơn nhiều so với trước đây. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được ở xa hơn, Lâm Phong không nói với Ngưu Đầu Nhân về chuyện này, nhưng tự bản thân hắn biết năng lực của mình hiện tại đã tăng lên đáng kể. Ngưu Đầu Nhân giờ đang chú ý nghe theo sự nhắc nhở của Lâm Phong. Họ hiểu rằng Lâm Phong đã cảm thấy có nguy hiểm nên mới nhắc nhở họ. Họ rất tin vào cảm giác của Lâm Phong, con đường đi tới nay, Lâm Phong chưa từng một lần sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận