Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 67: Đều là quái vật (phiếu đánh giá )

Chương 67: Đều là quái vật (phiếu đánh giá) Hoàng Phủ Ngự bên cạnh còn có một người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn đi theo.
"Vivi tỷ."
Tề Nhạc và mấy người vội vàng chào hỏi.
Đều là một đám quái vật, không ai có thể đắc tội.
Mà ở cửa đại sảnh, Lý Phụng Tiên quần áo xộc xệch ngáp một cái nói: "Một đám người nhàm chán lại đang ở đó nói nhảm đấy à?"
Thanh âm của Lý Phụng Tiên trong mắt đám người Tề Nhạc tựa như Thần Ma.
Từng người đều rụt cổ lại, ánh mắt sợ hãi như chuột thấy mèo.
"Phụng Tiên."
Hoàng Phủ Ngự liếc nhìn Lý Phụng Tiên.
Cái tên này, lần nào cũng thích dọa người.
"Các ngươi tụ tập ở đây nhìn cái gì vậy?"
Nhiêu Vi Vi hiếu kỳ hỏi.
"Vivi tỷ, có người đánh Hứa Hạc và Hoa Phật xuống rồi."
Tề Nhạc nói.
Vừa nói ra lời này, Hoàng Phủ Ngự và Lý Phụng Tiên lập tức cảm thấy hứng thú.
Thực lực của đội đặc chiến 5 người bọn họ là không thể nghi ngờ.
Tùy tiện một người đều có thể nghiền ép đội 2, 3, 4, 5.
"Ai vậy?"
Nhiêu Vi Vi tò mò nói: "Có thể đánh được Hoa Phật kia cũng không dễ đâu."
"Là Lâm Phong."
"Ồ, thì ra là Lâm... Ngươi nói cái gì!"
Vẻ mặt tươi cười của Nhiêu Vi Vi khẽ biến.
Hoàng Phủ Ngự lại càng đồng tử co rút lại.
Lý Phụng Tiên vốn đang ngoáy tai trên ghế, nghe vậy phảng phất như bị định thân, ngây người tại chỗ.
Nhiêu Vi Vi vội mở bảng xếp hạng ra.
Ngay lập tức liền thấy cái tên Lâm Phong đứng thứ ba.
"8350 điểm!"
Hai mắt Nhiêu Vi Vi trợn tròn, nhìn chằm chằm vào con số phía trên, khó tin nói: "Hắn, hắn làm thế nào vậy!"
"Ừm?"
Hoàng Phủ Ngự, người luôn bình tĩnh, ngẩn người một lúc.
Lý Phụng Tiên nhíu mày lại, sau đó lại trở lại bình thường.
Đám người Tề Nhạc lại rụt cổ lại, một đôi mắt nhìn Hoàng Phủ Ngự một lúc, lại nhìn Lý Phụng Tiên một lúc.
Bọn họ rất muốn biết các quái vật đang nghĩ gì.
Đáng tiếc, những biểu hiện nhỏ nhặt của Hoàng Phủ Ngự và Lý Phụng Tiên bọn họ đều không nắm bắt được.
"Chậc chậc, năm nay Thiên Vương Sơn náo nhiệt rồi."
Lý Phụng Tiên vươn vai lên lầu.
Sau khi Lý Phụng Tiên rời đi, khóe miệng Hoàng Phủ Ngự hơi nhếch lên: "Người mới này, có chút thú vị."
Sau đó cũng rời đi.
Hoàng Phủ Ngự vừa đi, Nhiêu Vi Vi cũng đi theo.
Trong nháy mắt, áp lực của đám người Tề Nhạc bỗng nhiên giảm xuống.
"Lâm Phong và bọn họ đều là quái vật."
Hướng Quân ngưỡng mộ nói: "Khi nào thì ta mới có thể trở thành quái vật chứ."
"Lâm Phong vẫn còn kém một chút."
Tề Nhạc nói: "Dù sao tên kia mới chỉ là Chiến Sĩ cảnh, tuy rằng lập tức hoàn thành 20 nhiệm vụ xưa nay chưa từng có, nhưng muốn đuổi theo bọn họ về thực lực thì còn sớm lắm."
"Ừm, cũng đúng."
...
Sau khi từ Địa Quật đi ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Vẫn là không khí bên trên tốt hơn."
Lâm Phong lẩm bẩm nói.
Địa Quật nồng nặc mùi máu tanh và mùi hôi thối.
Ở lâu, e rằng mình cũng bị ức chế mất.
"Lâm Phong ra ngoài rồi à?"
Vừa ra khỏi Tháp Địa Quật, liền có một vị lão sư chào hỏi Lâm Phong.
"Vâng ạ, Triệu lão sư."
Lâm Phong gật đầu.
Từ sau lần thú triều gây tiếng vang, thái độ của những lão sư này đối với Lâm Phong đã tốt hơn nhiều.
Thiên tài ở đâu cũng có.
Nhưng những người cứu sống mấy nghìn tướng sĩ, thậm chí là cứu mạng vô số người như anh hùng thì lại rất ít.
Người như vậy, đi đến đâu cũng sẽ được tôn trọng.
Lúc Lâm Phong đi đến chỗ đổi điểm.
"Lâm Phong!"
Một âm thanh tự nhiên vang lên.
Lâm Phong vừa mới quay đầu lại, liền thấy Sở Tiên Lam nhảy nhót đi tới.
"Ngươi ra ngoài rồi, hi hi."
Phía sau Sở Tiên Lam còn có Sở Tiên Nhi đi theo.
"Lâm Phong, chúng ta đang chuẩn bị đi Địa Quật, ta còn nghĩ không biết có gặp được ngươi không."
"Vậy thật đúng là đúng dịp, bất quá ta chuẩn bị đi Thông Thiên Tháp."
Lâm Phong nói.
"Thông Thiên Tháp đắt thật."
Sở Tiên Lam nói: "Lâm Phong ngươi giỏi quá."
Sở Tiên Nhi ở phía sau không nhịn được liếc mắt.
Cái con bé này, thật là mê trai không ai bằng.
Bất quá cũng đúng, Lâm Phong hoàn toàn quá giỏi rồi.
Dù sao cũng là người của đội đặc chiến mà.
"Lâm Phong... Chúng ta đi nhé, bye bye nhé."
Sở Tiên Lam vẫn quyến luyến không rời nói.
Vốn dựa theo tính cách của Sở Tiên Lam, cô bé đã mong có thể kéo Lâm Phong nói chuyện mấy ngày mấy đêm.
Trong mắt Sở Tiên Lam, bản thân mình dường như có vô vàn chuyện để nói với Lâm Phong.
Bất kể là chuyện phiền lòng gì, chỉ cần gặp được Lâm Phong dường như tất cả đều trở nên sáng sủa.
Chỉ là cuối cùng vẫn bị Sở Tiên Nhi áp giải đi Địa Quật.
Mọi người đều là Đắc Chiêu Sinh, đều là thiên phú cấp S.
Nhưng Lâm Phong đã bỏ xa bọn họ một khoảng lớn, Sở Tiên Nhi mặc dù không nói nhưng vẫn rất có áp lực.
Không chỉ riêng Sở Tiên Nhi.
Tề Khang, Cam Ninh và những người khác cũng như vậy.
Mấy ngày nay có thể nói là đang điên cuồng huấn luyện.
Rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ, tuy nhiên lại không ai nghỉ ngơi.
Hoặc là đi Địa Quật, hoặc là đi phòng trọng lực.
Sau khi hiểu được những điều này, Lâm Phong không khỏi cảm thán, mọi người đều cực kỳ nỗ lực.
Bản thân mình lại càng phải cố gắng hơn.
Thông Thiên Tháp nằm ở chính phía nam của đại học Ma Đô, cách khu ký túc xá một khoảng nhất định.
Nói là tháp, nhưng thực ra chỉ là một tòa nhà cao tầng hình tháp mà thôi.
"Tổng cộng có 7 tầng."
Lâm Phong đếm một lượt, rồi đi vào nơi mà vô số sinh viên và giảng viên đều lưu luyến quên về này.
Trên đường đi Lâm Phong không thấy nhiều sinh viên, nhưng trong Thông Thiên Tháp đã có không ít người.
Trong đại sảnh người đi lại tấp nập, sơ qua tính toán cũng phải đến mười mấy người.
"Lâm Phong, ngươi đến rồi à?"
Vị lão sư trực ban trong đại sảnh vừa cười vừa nói.
"À, lão sư chào thầy."
Bây giờ Lâm Phong gặp phải tình huống là, tất cả mọi người đều nhận ra ta, nhưng ta lại không biết mọi người.
Người lão sư trước mắt này hắn chưa từng gặp.
"Gọi ta Chu lão sư là được."
Chu Hồng Vũ cười nói: "Định đi mấy tiếng?"
"Trước hết đến 2 canh giờ ạ!"
Lâm Phong nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận