Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 74: Khiếp sợ Lý Phụng Tiên (cầu buff kẹo cầu buff kẹo )

Chương 74: K·i·ế·p sợ Lý Phụng Tiên (cầu buff kẹo cầu buff kẹo) Sau một khắc, mười đầu lĩnh chiến tướng cấp năm sao đồng thời chui lên từ dưới đất."Lâm niên đệ, những chiến tướng năm sao này giao cho ta, những con khác ngươi giúp ta ngăn chặn?"
Lý Phụng Tiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Hắn đề phòng chính là bọn người này, cho nên mới không dám toàn lực tấn công. Chỉ cần Lâm Phong có thể kéo lại đám Hôi Tẫn Nghĩ còn lại, không cho bọn chúng tung chiêu liên hoàn, như vậy Lý Phụng Tiên ắt có niềm tin t·i·ê·u d·i·ệ·t đám đầu lĩnh này. "Học trưởng, cái quả Tử Tuyết..."
Lâm Phong nói. Lý Phụng Tiên liếc mắt, Lâm Phong này quả nhiên không dễ lừa."Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, mỗi người hai quả."
"Thành giao!" Lâm Phong gật đầu.
Nói xong, hắn cầm chiến đao trong tay nhắm về phía đàn kiến khiến người ta tê dại da đầu. "Không muốn liều m·ạ·n·g, du đấu!"
Lý Phụng Tiên dặn dò một câu, rồi lập tức cùng mười một con Hôi Tẫn Nghĩ đầu lĩnh hỗn chiến với nhau. Tuy rằng Lâm Phong đối mặt với Hôi Tẫn Nghĩ thì thực lực kém hơn nhiều, nhưng số lượng của chúng lại khiến người tuyệt vọng. Theo Lý Phụng Tiên thì chỉ cần Lâm Phong có thể câu kéo là được rồi. Đến lúc đó song phương hợp lực vẫn có cơ hội đ·á·nh c·h·ế·t chúng. Dù sao, nhiều Hôi Tẫn Nghĩ như vậy dù là Lý Phụng Tiên ứng phó cũng rất cật lực. Hắn không sợ Hôi Tẫn Nghĩ, mà sợ bị thương. Một khi bị thương rồi rơi vào vòng vây thì sẽ rất nguy hiểm."Oanh!"
Chiến đao hợp kim cấp A đối phó với lũ Hôi Tẫn Nghĩ này dường như là cắt đậu hũ vậy. Lâm Phong chém một nhát g·i·ế·t c·h·ế·t ba con Hôi Tẫn Nghĩ. Nhưng lập tức càng nhiều Hôi Tẫn Nghĩ khác xông tới. Còn có vài con Hôi Tẫn Nghĩ chiến tướng cấp một sao sát khí đằng đằng. "Cửu U Phong Lôi trảm!"
Lâm Phong không dám cẩu thả, triệu hồi Hủy Diệt Kiếp Lôi. "Ầm ầm!" Tiếng sấm cuồn cuộn kéo đến, ngay sau đó một lưỡi đao Tinh Hồng dài 150 mét từ trên trời giáng xuống! "Chi chi chi!"
Một đám lớn Hôi Tẫn Nghĩ kêu thảm một tiếng, rồi lập tức hóa thành bột phấn. Dù là những Hôi Tẫn Nghĩ chiến tướng cấp một sao lúc này cũng bị trọng thương. Dưới áp lực cường đại của Hủy Diệt Kiếp Lôi, thế công của Hôi Tẫn Nghĩ xung quanh đã xuất hiện sự trì trệ trong chốc lát. "Lợi hại a!"
Lý Phụng Tiên hai mắt tỏa sáng. Ngược lại hắn đã quên mất tác dụng áp chế Lôi Nguyên Tố đối với dị thú. Nếu vậy, khả năng Lâm Phong ngăn chặn Hôi Tẫn Nghĩ có thể tăng lên rất nhiều!
"Ngao ngao!"
Hôi Tẫn Nghĩ cấp chiến tướng bị trọng thương, hung tính càng thêm cao độ. "Phốc phốc!"
Từng đạo tro tàn chi hỏa nhất thời phun ra từ miệng. Xà lửa màu xám tro bắt đầu nhanh chóng tụ lại một chỗ. "Hừ!"
Lâm Phong lạnh giọng, thi triển liên chiêu? Đúng là suy nghĩ nhiều!"Sưu!"
Tốc độ Lâm Phong tăng lên với một tốc độ khó tin tới gần vài con Hôi Tẫn Nghĩ. "Cửu U Phong Lôi trảm!"
Hủy Diệt Kiếp Lôi khủng khiếp trong nháy mắt ngưng tụ và bổ xuống. "Oanh!"
Những con Hôi Tẫn Nghĩ đã bị thương nặng ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy. Nhưng ngay lúc này, vài con Hôi Tẫn Nghĩ đột ngột dùng răng sắc bén xé rách lưng Lâm Phong! "Xoẹt!"
Lập tức, da thịt bị xé toạc. Lâm Phong không nhìn, trở tay một đao. Khi mấy con Hôi Tẫn Nghĩ thường bị chém đứt thì vết thương sấm sét trên lưng hắn đã hoàn toàn hồi phục."Không hổ là Bất Hủ Chi Dũ!"
Hai mắt Lâm Phong sáng ngời. Hiệu quả này, còn tốt hơn cả tưởng tượng của hắn. "Đã như vậy..."
Xung quanh người Lâm Phong đột nhiên xuất hiện từng đạo Hồ Quang Điện màu đỏ thắm. Rồi cả người phảng phất như thiêu thân lao đầu vào lửa, với tốc độ không thể tưởng tượng nổi lao vào giữa đàn Hôi Tẫn Nghĩ. Đám Hôi Tẫn Nghĩ thường nhất thời phát cuồng, điên cuồng bao vây Lâm Phong."Xì xì xì!"
Từng con Hôi Tẫn Nghĩ liều mạng cắn xé Lâm Phong. Chỉ là phần lớn đều bị Hủy Diệt Kiếp Lôi bắn cho răng nanh vỡ vụn. Thậm chí có vài con đầu bị đ·á·nh nát. Có điều số lượng Hôi Tẫn Nghĩ thực sự quá nhiều. Vẫn có vài con cắn được Lâm Phong. Lâm Phong cũng không quan tâm, khi thì dùng chiến đao, khi thì dùng dị năng để quét sạch. Mỗi khi xung quanh có Hôi Tẫn Nghĩ c·h·ế·t, thì lập tức có Hôi Tẫn Nghĩ mới bổ sung vào. Lúc đầu Lâm Phong còn đau đến hít hà lãnh khí. Dù sao thì Bất Hủ Chi Dũ chỉ có thể hồi phục, chứ không thể giảm bớt cảm giác đau đớn. Nhưng theo thời gian trôi qua, Lâm Phong đã hoàn toàn tê dại. Những vết thương thấu xương này chỉ khiến Lâm Phong cau mày. Bất tri bất giác, mười phút trôi qua. Hơn 2000 con Hôi Tẫn Nghĩ bị Lâm Phong lấy m·ạ·n·g đổi m·ạ·n·g, đã bị t·i·ê·u d·i·ệ·t hơn một nửa. Còn lại gần trăm con cấp chiến tướng cũng đã biến mất gần một nửa. Lâm Phong cũng không nhớ mình đã bị thương bao nhiêu lần. Dưới kiểu tấn công liều m·ạ·n·g của Lâm Phong, đám Hôi Tẫn Nghĩ đột nhiên phát hiện ra một chuyện khiến chúng vô cùng sợ hãi. Đó chính là, tên nhân loại này dường như có Bất T·ử Chi Thân vậy. Rõ ràng trước đó còn vết thương chồng chất, nhưng đột nhiên lại trở nên khỏe mạnh như rồng như hổ. Rõ ràng vết thương sâu đến thấy xương, cũng không bao lâu mà lại khỏi rồi? Chiến đấu đến giờ, nếu đổi thành những người khác đã sớm bỏ chạy rồi. Thế mà người này, lại càng đánh càng hăng. Chuyện này mà tin được à?
"Chi chi chi!"
Tuy chỉ số iq của Hôi Tẫn Nghĩ không cao, nhưng lúc này chúng cũng đau đầu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tộc đàn sẽ xong đời. Đến lúc đó dù có bảo trụ được một ít, nhưng phải đối mặt với sự tấn công của dị thú khác thì bọn chúng sẽ c·h·ế·t c·h·á·y. Đám dị thú Địa Quật này trừ lúc thú triều thì chúng sẽ liên hợp. Còn lại thì thời gian khác không có hòa bình đâu. Ngược lại một khi đ·á·nh g·i·ế·t nhau sẽ còn hăng hơn.
"Ừm, sao vậy?"
Bên kia, Lý Phụng Tiên đang kịch chiến với đám đầu lĩnh thì thần tình mệt mỏi liếc nhìn lại. Nhìn một cái không sao, Lý Phụng Tiên trực tiếp mộng bức.
"Ngọa tào, Hôi Tẫn Nghĩ đâu?"
Đám Hôi Tẫn Nghĩ vốn dày đặc đột nhiên thiếu hơn một nửa đã không nói. Trên mặt đất cũng không có một cái t·hi t·hể nào."Là dị năng lôi đình kia!"
Đồng tử Lý Phụng Tiên hơi co lại. Bá đạo, quá bá đạo! Lại có thể đem toàn bộ số Hôi Tẫn Nghĩ kia hủy diệt. Đây là thứ mà dị năng cấp S có thể làm được sao?... "Chờ một chút!" Đột nhiên Lý Phụng Tiên nhìn về phía Lâm Phong rồi vô ý thức há to miệng.
"Cái này, tên này không có một chút tổn hao nào!"
Nghĩ đến đây, Lý Phụng Tiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại."Tê!?"
Lý Phụng Tiên hít vào một ngụm khí lạnh. Còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì đám đầu lĩnh Hôi Tẫn Nghĩ bốn phía lần thứ hai xông tới. "Khanh!"
Cách đó không xa, Hủy Diệt Kiếp Lôi bao phủ Hồi Linh đao. Nơi nó đi qua như vào chỗ không người. Đối mặt với một Lâm Phong như động cơ vĩnh cửu, Hôi Tẫn Nghĩ rốt cuộc đã rút lui.
"Chi chi chi!"
Vài con Hôi Tẫn Nghĩ cấp chiến tướng nhìn đồng loại của mình không ngừng giảm đi, tỏ vẻ vô cùng không nỡ. Phảng phất chúng đang nói hãy rút lui thôi, đây là tên điên, không cần Tử Tuyết Quả nữa."Chạy?"
Lâm Phong đang g·i·ế·t hăng say thì thấy hơn ngàn con Hôi Tẫn Nghĩ còn lại bắt đầu đào. "Rốt cuộc lui rồi sao?"
Ánh mắt Lâm Phong hơi nheo lại. Lui cũng tốt, đỡ tốn Linh Năng của mình. "Lâm Phong, nhanh đi hái Tử Tuyết Quả!"
Lý Phụng Tiên vội vàng nói. Tuy đầu lĩnh Hôi Tẫn Nghĩ chỉ còn lại ba con, nhưng lúc này bọn chúng phảng phất như phát điên mà quấn lấy Lý Phụng Tiên. Lâm Phong nhón mũi chân rồi mang theo một đạo tia chớp màu đỏ phía sau. Rồi hắn vung tay lên, bốn cây Tử Tuyết Quả trực tiếp bị thu vào. Ngay sau đó Lâm Phong trực tiếp bỏ Tử Tuyết Quả vào không gian mang theo người. Mới bỏ vào thì đột nhiên mặt đất xung quanh rung chuyển kịch liệt."Ừm?"
Ánh mắt Lâm Phong khẽ co lại. "Là thú triều!"
Sắc mặt Lý Phụng Tiên lộ vẻ lo lắng hiếm thấy: "Đi!"
Nói xong, Linh Năng trong cơ thể phun trào ra. "Oanh!"
Dưới tình huống Lý Phụng Tiên dùng thương đổi thương, ba con Hôi Tẫn Nghĩ đầu lĩnh bị buộc phải lui cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận