Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 816: Trừng phạt

Lâm Phong biết nếu hắn nói không nói gì, thì lũ cá cóc này có thể sẽ không tùy tiện thả bọn họ đi. Nên hiện tại Lâm Phong đang xoắn xuýt về chuyện này, hắn nên làm gì? Đối với hắn mà nói, hắn hiện tại thật ra cũng không vội giải quyết chuyện này, hắn thấy chuyện này muốn giải quyết cũng không khó khăn như vậy.
"Ngươi thông minh như vậy còn cần suy xét sao? Bây giờ cho chúng ta cái đề nghị nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào là được, chúng ta cũng muốn mau chóng đi ra." Có một con cá cóc cảm thấy Lâm Phong hoàn toàn không cần thiết phải suy xét.
Đối với nó, nó cảm thấy Lâm Phong có được một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, Lâm Phong muốn giúp bọn họ thì chỉ cần nói ra biện pháp là được rồi. Thật ra không cần Lâm Phong động tay, bây giờ đối với bọn họ thì điều này không phải làm khó Lâm Phong, nhưng bọn họ không biết Lâm Phong đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Phong hiện tại thật sự không muốn giúp những con cá cóc này như vậy, mà muốn để chúng biết, thật ra nếu chúng muốn đi ra, chỉ cần chính chúng cố gắng thì không cần thiết phải kéo theo Lâm Phong. Lâm Phong hiện tại không muốn giúp bọn chúng, chỉ là vì lũ cá cóc hiện tại đứng ở vị trí gần cửa hang. Bởi vì lũ cá cóc canh giữ ở cửa hang, nếu Lâm Phong trở mặt với bọn chúng thì những đồng bạn của hắn muốn đi tới sẽ rất khó khăn.
Đối với Lâm Phong thì là chuyện rất dễ dàng, còn đối với những đồng đội kia có thể là vô cùng chật vật. Cho nên Lâm Phong bây giờ không muốn tùy tiện giúp lũ cá cóc, cũng không nghĩ tiện nghi cho bọn chúng, để chúng không làm mà hưởng.
Nếu lũ cá cóc muốn đi ra ngoài, thật ra chúng chỉ cần cố gắng một chút là được. Không cần phải ở đây thương lượng với Lâm Phong chuyện này, nhưng bọn chúng rõ ràng là muốn không làm mà hưởng, muốn để Lâm Phong giúp. Hiện tại Lâm Phong không giúp, bọn chúng lại muốn Lâm Phong cho chúng ý kiến.
Lũ cá cóc thật lười, xem ra chúng muốn ra ngoài sẽ rất vất vả.
"Ta phải đi xem những bạn cùng lớp của ta, chính các ngươi suy nghĩ một chút, nếu các ngươi muốn ra ngoài, thật ra các ngươi chỉ cần mình hơi cố gắng lập tức sẽ được thôi."
"Giống như ngươi vậy, ngươi bây giờ đứng ở bên cạnh đây chỉ cần bước một bước là có thể đi tới." Lâm Phong chỉ vào con cá cóc đứng ở cửa động, nói cho nó, thật ra bây giờ nó chỉ cần chịu bước một bước thì có khả năng sẽ đi ra ngoài được.
Nhưng con cá cóc do dự nửa ngày rồi cũng không hành động, với nó bây giờ, nó không dám làm như vậy, vì nó biết mình không có đủ năng lực mạnh mẽ đó. Nếu như nó tùy ý đi ra, thật ra cơ thể của nó sẽ bị tổn thương.
"Không được, không được, như vậy ta sẽ c·hết, ta đã thấy rất nhiều đồng bạn c·hết ở đây, ta không dám thử!" Con cá cóc lắc đầu, nó cảm thấy mình không thể thử chuyện này.
Thật ra đối với nó bây giờ, nếu nó cứ thế đi ra ngoài được thì còn tốt, nhưng nếu đi không được mà lại c·hết ở đây thì nó không làm được. Nên hiện tại nó nhìn Lâm Phong, cảm thấy Lâm Phong đang h·ạ·i nó.
Ánh mắt đó của nó Lâm Phong thấy rất rõ, Lâm Phong cũng không so đo với con cá cóc này, hắn rời đi chỗ đó, sau đó hướng vào trong đi.
"Lời khuyên của ta cho các ngươi là, nếu muốn đi ra ngoài thì các ngươi phải tự mình thử, nếu không tự thử mà chỉ muốn dựa vào người khác thì có chút không thể." Lâm Phong vừa đi vào trong vừa nói, lũ cá cóc này không tin lời Lâm Phong, nhưng bọn chúng biết lời Lâm Phong nói có thể là thật, với lại Lâm Phong sẽ không l·ừ·a chúng.
"Có thể các ngươi không biết những Huyền Câu kia trước khi đi ra đã c·hết bao nhiêu người, cuối cùng bọn họ ra được nhưng vẫn có t·h·ương v·ong." Lâm Phong nói xong liền rời đi, với sự nhát gan và hèn nhát của bọn cá cóc này hắn hết cách rồi.
Nếu như lũ cá cóc này có thể nh·ậ·n rõ sự thật thì Lâm Phong sẽ giúp bọn chúng, nhưng nếu chúng chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của Lâm Phong, thì Lâm Phong thấy mình không làm được. Bởi vì bản thân mặc dù có được một sức mạnh nhất định, nhưng hắn không thể cứ đi lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến quy tắc của sơn động.
Quy tắc sơn động không phải Lâm Phong lập ra, cho nên hiện tại hắn bất mãn với trạng thái của bọn cá cóc. Sau khi hắn đi vào, lũ cá cóc vẫn đứng ở đó.
"Có ý gì, là bây giờ hắn sẽ không giúp chúng ta sao? Hay là hắn cảm thấy chúng ta chỉ cần cố gắng thì có thể đi ra?" Bọn cá cóc có chút không vừa lòng về những gì Lâm Phong vừa nói.
Chúng cho rằng bây giờ Lâm Phong không muốn giúp bọn chúng, nên mới nói vậy, bây giờ Lâm Phong căn bản không quan tâm những điều đó.
Hắn nhất định phải xem đồng đội mình thế nào, nếu như họ muốn đi ra ngoài thì bọn họ phải sớm đi, vì bọn cá cóc sớm muộn cũng sẽ gây khó dễ.
Nếu bọn cá cóc không tự ra được thì cũng không muốn cho bọn họ đi ra. Đây là chuyện rất bình thường, cho nên hiện tại Lâm Phong đang suy nghĩ sẽ nói gì với đồng đội mình.
" 〃 Lâm Phong, ngươi đã trở về, bây giờ ta cảm thấy mình cũng chỉ đến đây thôi, chắc phải một thời gian nữa mới có thể tăng cường năng lực, bây giờ chúng ta có nên rời đi không?" Ngưu Tiểu Thất cảm thấy lực lượng của mình đã rất mạnh rồi.
Mặc dù so với Lâm Phong thì vẫn còn chênh lệch, nhưng đối với nó thì lực lượng này đã mạnh hơn trước rất nhiều. Đồng thời (tiền tốt Triệu) nó cũng biết, nếu muốn rời đi nơi này thì chúng cần phải sớm lên.
Với những gì mình gặp được thì Ngưu Tiểu Thất cảm thấy rất vui mừng.
"Ngươi hỏi những người khác chưa? Những người khác có dự định rời đi không? Nếu tất cả đều dự định rời đi thì chúng ta vẫn là nên đi sớm." Lâm Phong biết Ngưu Tiểu Thất rất giúp mình, khi làm việc gì Ngưu Tiểu Thất đều cố gắng suy xét đến suy nghĩ của Lâm Phong.
Bây giờ Ngưu Tiểu Thất cũng dựa th·e·o ý Lâm Phong mà làm, hai người họ thường xuyên ăn ý với nhau, điều này khiến Lâm Phong rất vui mừng.
Từ khi họ gặp khó khăn trong sơn động, ban đầu Ngưu Tiểu Thất còn chưa tán thành Lâm Phong lắm. Nhưng bây giờ Ngưu Tiểu Thất thật sự rất tán thành Lâm Phong, nó biết Lâm Phong đã mang đến cho bọn họ bao nhiêu lợi ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận