Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 839: Một con đường sống

Chương 839: Một con đường s·ố·n·g Lâm Phong suy nghĩ một chút, hình như là lúc bọn họ cùng nhau đi đến có gặp phải sơn động phía trước, bọn họ cũng đã gặp hố sâu và cả rừng cây. Không biết hố sâu và rừng cây của bọn họ có giống với của Lộc Thiên hay không.
"Hình như là không sai biệt lắm, lúc trước khi chúng ta đi tới sơn động, cũng đã gặp vấn đề như vậy, nếu đúng là như vậy, có lẽ đây là sự cân bằng chăng?"
Lâm Phong cảm thấy phủ đệ này giống như được cân bằng, nếu quả thật như vậy, việc bọn họ muốn đi ra ngoài sẽ giống với lúc tiến vào, vậy thì cũng chẳng có gì khó khăn. Nghe vậy, sắc mặt của Ngưu Tiểu Thất có chút biến đổi, hắn nhớ tới những người đồng bạn của mình.
Sự thay đổi sắc mặt của Ngưu Tiểu Thất lọt vào mắt Lâm Phong, hắn không biết vì sao Ngưu Tiểu Thất lại có chút biến sắc. Thế nhưng hắn biết nơi phủ đệ này đã mang đến cho Ngưu Tiểu Thất rất nhiều đau đớn.
"Có phải ngươi lại nhớ đến những đồng bạn đã không còn cách nào rồi không, nếu như bây giờ mà đi qua địa phương như vậy, chúng ta phải cẩn thận hơn mới được."
Lâm Phong nghĩ một chút rồi tiến đến bên cạnh Ngưu Tiểu Thất, vỗ vai hắn. Hắn hy vọng Ngưu Tiểu Thất đừng đau lòng vì chuyện này nữa, rất nhiều chuyện không phải lúc nào họ cũng có thể giải quyết hoàn hảo được. Nếu có khả năng ấy, họ đã không cần phải đến nơi này, cũng sẽ không đi tìm những loại năng lượng kia.
Trong mắt Ngưu Tiểu Thất ngấn lệ, đúng là hắn đang nhớ tới những đồng đội của mình, gật đầu một cái rồi Ngưu Tiểu Thất lập tức quay mặt đi. Với hắn mà nói, bây giờ hắn không muốn ai nhìn thấy biểu hiện này của mình, nếu không có Lâm Phong giúp đỡ, có lẽ hắn đã không thể đến được đây rồi. Vậy nên, đối với Ngưu Tiểu Thất mà nói, hắn vô cùng cảm kích Lâm Phong.
Sau khi cố trấn tĩnh lại, hắn biết rằng bản thân không cần phải nhớ thương những chuyện đó nữa.
"Ngưu lão đại bọn họ đã quay lại, bây giờ chưa biết tình hình phía trước thế nào, đừng buồn nữa."
Khi Ngưu Tiểu Thất và Lâm Phong đang bàn bạc, thì Ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát đã trở về. Nhà của họ mang theo một đám vô lại Ngưu đi trở về, thấy vậy Ngưu Tiểu Thất lập tức quay đầu lại đón Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát. Hắn biết cả hai trở về không hề dễ dàng.
Vậy nên Ngưu Tiểu Thất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát. Dù sao ở nơi này, bọn họ có thể thành ra như vậy không phải do lỗi của ai cả. Hơn nữa bọn họ bây giờ thành ra như vậy cũng là do chính họ bỏ ra.
"Hai người họ đi thăm dò đường, bây giờ không biết phía trước đường đi có dễ không, nếu như thật sự giống con đường lúc chúng ta tới, chúng ta vẫn phải cẩn thận."
Lâm Phong tiến lên nghênh đón Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát, còn Lộc Thiên và những người khác thì đứng nhìn ở bên cạnh. Bởi vì họ không hiểu con đường mà Lâm Phong đang nói là thế nào, có khác gì so với đường họ đi hay không. Nên họ muốn nghe xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Vậy nên sau khi Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát trở về, mọi người đều vây đến.
"Lâm Phong, ngươi đã ra ngoài được rồi, tốt quá, giờ ngươi ra rồi, bọn ta cũng yên tâm."
Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát vô cùng vui mừng, khi nhìn thấy Lâm Phong đi ra, bọn họ vô cùng phấn khởi. Bọn họ đã bị mắc kẹt trong sơn động một thời gian dài như vậy, giờ cuối cùng cũng đã ra được, cho nên chuyện này mang lại cho bọn họ rất nhiều hy vọng.
"Ừm, ra rồi, mấy con kỳ nhông muốn ta giúp chúng, nhưng ta không giúp."
Lâm Phong không cố tình không giúp đám kỳ nhông kia, nhưng thật ra bọn chúng cũng không cần sự giúp đỡ của hắn. Hơn nữa nếu bọn chúng muốn đi ra, thật ra chỉ cần một bước chân. Nếu thái độ của bọn chúng tốt hơn một chút, Lâm Phong đã có thể nghĩ ra cách giúp chúng đi ra ngoài. Dù sao chuyện này đối với hắn cũng chỉ là một câu nói, nhưng thái độ của đám kỳ nhông thật sự quá tệ.
Muốn lợi dụng hắn, nhưng lại muốn giam giữ bọn họ, chuyện đó là không thể. Bởi vì họ không thể ở lại cái sơn động đó, cho dù có nhiều năng lượng đến mấy đi nữa thì họ cũng không thể ở lại đó.
"Không giúp chúng là được, chúng nó kiêu ngạo quá, nếu chúng nói chuyện tử tế hơn, mọi người giúp chúng cũng không sao, nhưng chúng kiêu ngạo như vậy, chúng ta dựa vào cái gì phải chiều chuộng chúng chứ."
Tính tình nóng nảy của Ngưu lão đại lại bộc phát ra, về hành động của bọn Ngưu Đầu Nhân bây giờ, trong lòng bọn hắn cũng có giới hạn. Nếu không có Lâm Phong giúp, họ không thể đi tới đây, lúc hắn và Ngưu Lão Bát đi ra ngoài thăm dò đường, lộ trình mà bọn họ đi cũng không giống nhau. Bọn họ phân công nhau đi, bây giờ cả hai đã trở về, còn chưa kịp giao lưu gì.
Nhìn thấy Lâm Phong, họ liền đến đây, Lâm Phong bây giờ là chủ kiến của bọn họ. Nếu chủ kiến của bọn họ tới, thật sự đây cũng là chuyện tốt đối với họ.
"Sao rồi, tình hình phía trước thế nào? Hai người các ngươi hình như trở về từ hai hướng khác nhau, vậy là có hai con đường sao?"
Lâm Phong cẩn thận nhận ra, Ngưu lão đại và lão Ngưu Lão Bát hình như là trở về từ hai hướng khác nhau. Nếu là như vậy, hắn muốn biết cả hai đã trải qua chuyện gì. Họ đã gặp phải vấn đề gì, dù sao trong phủ đệ này chắc chắn không chỉ có hai con đường, nhưng bây giờ họ vẫn chưa phát hiện ra.
"Hình như là có hai con đường, nhưng trăm sông đổ về một biển, đi một hồi thì thực ra lại thành một con đường thôi."
Ngưu Lão Bát và Ngưu lão đại hội ngộ, nhưng lộ trình của họ đã đi qua là không giống nhau. Vậy nên họ muốn nói với Lâm Phong rằng họ đã trải qua những chuyện gì trên đường đi.
"Xem ra đoạn đường này hẳn là không có nguy hiểm, nếu có nguy hiểm thì hai người các ngươi không thể nào quay lại nhanh như vậy!"
Nếu có nguy hiểm, Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát không thể nào trở về nhanh đến vậy được. Bởi vì bằng vào năng lực của cả hai, cho dù họ có thể giải quyết vấn đề thì cũng phải tùy thuộc vào tình hình lúc đó như thế nào.
Ngưu Tiểu Thất cười hì hì chạy đến trước mặt Ngưu lão đại và Ngưu Lão Bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận