Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 66: Tên thứ ba, Lâm Phong! (phiếu đánh giá )

Chương 66: Tên thứ ba, Lâm Phong! (phiếu đánh giá)
Đại sảnh đặc chiến.
"Quý Nghiêu tới rồi!"
Mấy người đang trò chuyện bỗng sáng mắt.
Quý Nghiêu hiện tại đang đứng thứ 38 trong Đặc Chiến Đội.
Hắn rất có khả năng sẽ bị Lâm Phong vượt qua.
Cho nên Tề Nhạc cùng mấy người khác mang tâm thế hả hê, xem náo nhiệt.
Quý Nghiêu nghiêm mặt nói: "Ta đứng cuối bảng? Không thể nào, tuyệt đối không thể!"
Lời vừa dứt, Tề Nhạc liền lên tiếng: "Quý Nghiêu, chẳng lẽ là..."
"Ừm, mấy ngày nay ta làm ba nhiệm vụ!"
Quý Nghiêu nói: "Tổng cộng ba nhiệm vụ là 330 điểm."
"Tính ra thì, Lâm Phong với ngươi cách nhau khoảng 830 điểm."
Hướng Quân tính toán: "Không biết Lâm Phong đã hoàn thành mấy nhiệm vụ."
Lời còn chưa dứt, Lâm Phong đã đeo bao chiến đấu đi từ trên lầu xuống.
"Lâm Phong nộp nhiệm vụ rồi sao? Mau nhìn bảng xếp hạng!"
Tề Nhạc và mấy người không thể chờ được nữa.
Nhất là Quý Nghiêu, tay có chút run rẩy.
Nếu như bị vượt mặt, thì mất mặt quá.
Quý Nghiêu trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
"Thứ 39, thành viên đội 5 đặc chiến Quý Nghiêu, 3 tinh Chiến Linh, tổng tích lũy 5850 điểm."
"Quả nhiên!"
Trong lòng Quý Nghiêu chùng xuống, cảm giác mình lạnh hết cả người.
"Ha ha, Quý Nghiêu đúng là đen đủi!"
Hướng Quân và mấy người cười nhạo.
Mặt Quý Nghiêu đỏ bừng, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.
Là đội viên cũ, mà bị đội viên mới chỉ dùng vài ngày đã vượt qua.
Nhưng mà đột nhiên.
"Ủa, sao không thấy Lâm Phong ở vị trí thứ 37?"
Tề Nhạc ngây người.
"Lật qua trang trước xem?"
Mỗi trang của bảng xếp hạng này chỉ ghi năm người.
Nhưng mọi người lật tới trang thứ bảy rồi mà vẫn không có Lâm Phong!
"Cái này..."
Đồng tử của đám người trợn tròn, tiếp tục lật về phía trước.
Trang thứ sáu, không có!
Trang thứ năm, không có!
Trang thứ tư, không có!
Trang thứ ba, vẫn không có!
Khi sắp lật tới trang thứ hai, đại sảnh đặc chiến yên tĩnh đến đáng sợ.
Tề Nhạc và mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không ai dám lật tiếp.
Ngược lại thì Quý Nghiêu thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ban đầu chỉ có mình hắn mất mặt.
Bây giờ thì... những người ở đây không ai thoát được!
"Ấy, có lẽ là ở trang thứ hai ấy chứ."
Quý Nghiêu lớn tiếng nói: "Lôi Thần Lâm Phong cũng được đấy, mới vài ngày mà vượt mặt cả đám lão nhân chúng ta."
"Thật sự không để cho chúng ta sống nữa mà."
"Là một lão làng của Đặc Chiến Đội, tôi thật thấy mất mặt quá đi."
Mấy người lúc đầu còn đang hoảng sợ.
Nghe Quý Nghiêu nói vậy, càng hận không tìm được lỗ để chui xuống.
Ánh mắt nhìn Quý Nghiêu cũng không còn hữu hảo như trước.
Đến khi Quý Nghiêu lật tới trang thứ hai.
"Ực!" Hướng Quân nuốt nước bọt.
"Vẫn...vẫn không có!"
Giọng của Tề Nhạc có chút run rẩy.
"Có lẽ, lẽ nào vào top 5?"
Nhìn Nhiêu Vi Vi đội viên đội 1 đặc chiến từ vị trí thứ 5 biến thành thứ 6, Lý Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Lật... lật đi chứ!!"
Quý Nghiêu nhìn mấy người nói.
Thấy mấy người mắt chữ O mồm chữ A, Quý Nghiêu nghiến răng một cái.
"Tê!"
Sau một khắc, mọi người đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
"Vị trí thứ ba: Thành viên đội 1 đặc chiến Lâm Phong, 7 tinh chiến sĩ, tổng tích lũy 8350 điểm."
Khi dòng chữ đỏ chói mắt đập vào mắt, mọi người đều không dám tin.
Tay Quý Nghiêu run rẩy rời khỏi hệ thống bảng xếp hạng.
Rồi lại bấm vào lần nữa.
Vẫn là dòng chữ vừa nãy.
Lần này, mọi người thật sự choáng váng.
Mắt ai nấy đều trợn ngược lên.
"Rầm!"
"Răng rắc."
Có người điên cuồng nuốt nước miếng, có người kinh hãi đến rớt cằm.
Một lát sau.
"Hắn, hắn thực sự đã hoàn thành 20 nhiệm vụ!"
"Ba ngày 20 nhiệm vụ, tên này là quái vật hả?"
"Thật sự là quái vật, quá quái vật!"
Tề Nhạc và mấy người đang mang bộ mặt ở trên cao nhìn xuống đã lập tức sụp đổ.
Lúc này mọi người đều có cảm giác như gặp ma.
"Rốt cuộc hắn làm cách nào vậy?"
"Mới có vài ngày đã vượt qua?"
"So với đội trưởng Hoàng Phủ ngày trước, Lâm Phong nghiền ép hoàn toàn!"
"Đâu chỉ là nghiền ép, đơn giản là ngược sát!"
Trò chuyện một hồi, tâm trạng của mọi người đột nhiên khá hơn.
Đúng vậy, ngay cả hai người kia còn bị nghiền ép, thì bọn họ tính là gì?
Tính là một quả bóng chắc!
"Người mới này không tầm thường, quá đặc biệt!"
Tề Nhạc nở nụ cười.
Từ chỗ mất mặt vừa rồi, đến chấn động, rồi đến bội phục.
Tâm tình thật là một kiểu phập phồng.
Thực ra như vậy cũng là điều bình thường.
Nếu mọi người không có sự chênh lệch lớn, tự nhiên sẽ có người đố kỵ ngươi.
Nhưng nếu như ngươi đạt đến một độ cao đủ khiến cho người khác ngưỡng vọng, những kẻ ghen ghét sẽ chuyển sang ước ao và kính nể ngươi.
Lúc này tâm trạng của Tề Nhạc và mọi người cũng tương tự như vậy.
"Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng xem như là nửa người mới thôi."
Hướng Quân buồn bã nói: "Tôi mới tới chưa được 5 tháng."
"5 tháng mà còn dám nói ra hả?"
Quý Nghiêu đắc ý nói: "Tôi mới tới có 3 tháng thôi!"
"Lôi Thần quả là Lôi Thần, thật là mở mày mở mặt cho đám người mới chúng ta!"
"Lúc đó tôi đã nghĩ Lôi Thần mà vào đội 1 chắc chắn có chỗ đặc thù."
"Mọi người xem, quả nhiên là tôi nghĩ đúng mà phải không?"
Tề Nhạc và Hướng Quân liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Vô sỉ, cút!"
Lời còn chưa dứt, một bóng người như tòa tháp sắt xuất hiện phía sau.
Sau một khắc, Tề Nhạc đã thấy một thanh niên đang cầm một cái khiên trên tay, trông rất cường tráng, đang nhìn mình.
"Đội trưởng Hoàng Phủ!"
Người đến chính là đội trưởng đội 1, Hoàng Phủ Ngự.
(các huynh đệ, tối nay sẽ bạo nổ thêm chương nữa, cầu mọi người ủng hộ nhiệt tình)
Bạn cần đăng nhập để bình luận