Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 220: Vinh quang chi đô không cho giẫm đạp (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 220: Vinh quang chi đô không cho giẫm đạp (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
Dựa theo cảnh báo chế độ, những người có cấp độ giác tỉnh trở xuống không cần vào Địa Quật. Nhưng phải phối hợp quân đội đang lưu giữ ở bên ngoài để hiệp phòng, nếu như Địa Quật bị công phá thì cũng phải tham chiến. Lúc này, mọi người trong đại học Ma Đô lớn như vậy đều rúng động.
Dưới sự chỉ huy của các lão sư, chủ nhiệm khoa không hề lộn xộn, người thì tiến vào Địa Quật, người thì tụ tập lại cùng nhau chuẩn bị hiệp phòng.
Trên mấy tòa kiến trúc cao nhất của đại học Ma Đô.
"Răng rắc răng rắc!"
Tường từ từ mở ra, lộ ra từng lỗ pháo xanh đen. Trên quảng trường gạch men sứ đồng thời mở ra, 5 chiếc chiến cơ Linh Năng bay lên trên cao tùy thời đợi mệnh. Phóng tầm mắt ra toàn bộ Ma Đô, hầu như mỗi nơi đều đang rung chuyển.
Người già trẻ nhỏ dưới sự hướng dẫn của quân đội và những người phụ nữ trưởng thành đã tiến vào khu vực phòng hộ. Tất cả những người có cấp độ giác tỉnh trở lên đều đang hướng về phía đại học Ma Đô mà xông tới. Khu Phổ Lam, khu Từ Phượng, khu Mẫn Tiếng… Phàm là nơi nào có thể khởi động vũ khí nóng Linh Năng đều đã khởi động toàn bộ. Quân đội, đại học, võ quán, các tập đoàn có thể điều động binh khí đều đã phân phát ra bên ngoài.
Cảnh báo cấp 1 có nghĩa là mỗi người đều phải liều mạng! Nghĩa là không được lưu lại, phải toàn lực chiến đấu! Có người có thể hoảng sợ, có thể sợ hãi khóc lóc. Nhưng càng nhiều thanh niên, càng nhiều cường giả đều mang vẻ mặt kiên nghị, không sợ chết! Một số học sinh mới từ các trường khác kết bạn cùng nhau mà đi, hét vang bài ca 27. Một số chiến sĩ lớn tuổi đã lui ngũ lại một lần nữa cầm lên chiến đao, đội huân chương, nghĩa vô phản cố. Một số cặp tân nhân đang tổ chức hôn lễ đã bỏ lại người thân mà ngự không bay đi, không hề lưu luyến. Một số Lão Tông sư đang phơi nắng ở trại an dưỡng vừa buông bàn cờ trong nháy mắt liền xông ra ngoài. Thậm chí còn có một số đứa trẻ tập tễnh cũng bắt chước dáng vẻ người lớn, giơ nắm đấm giận dữ gắng sức đứng lên.
Ma Đô vốn dĩ đang ngập tràn trong biển hoan ca vì Nhân tộc sinh ra Hoàng Giả, lúc này lại bị một cỗ túc sát bao phủ. Cảnh báo cấp 1 vốn là tai ương diệt quốc, diệt tộc. Nhưng trên mặt mỗi người đều mang một loại tín niệm: "Ma Đô tất thắng!".
Có thanh niên vừa đi vừa mặt đỏ bừng, cao giọng hét lớn:
"Tử thủ Ma Đô! Ngăn chặn thông đạo!"
"Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng trở về!"
"Vinh quang chi đô không cho giẫm đạp!"
"Tử chiến đến cùng!"
Khắp nơi đều là những tiếng hô vang dội, tràn ngập sự quyết thắng như vậy.
Cùng lúc đó. Đế Kinh, Lâm Châu, Tần Châu, Giang Nam, Trung Nam,... Tất cả các thành thị đều đang chú ý theo dõi sát sao. Mỗi đại thành thị đều phát hình trạng thái chuẩn bị chiến đấu của Ma Đô lúc này. Đây là lần đầu tiên trong nước xuất hiện cảnh báo cấp một, lay động hơn một tỷ người. Nhìn từng đội ngũ dày đặc từ khắp các phương hướng, có người đã rơi nước mắt. Có dân chúng trực tiếp đăng ký tham chiến. Còn có một số người nhàn rỗi sau khi nhận được tin tức cũng lập tức hướng về phía Ma Đô mà đi.
Khi Lâm Phong đi đến Anh Hùng Tháp, phát hiện nơi này đã tập kết không ít người. Lâm Phong không hề nhìn mà trực tiếp xông vào. Vừa vào Địa Quật, lập tức một cỗ túc sát, khí tức kinh khủng tràn ngập ra. Lâm Phong nhìn ra xa, bụi đất tung bay phía ngoài Thú Tổ Sơn. Trên bầu trời, có bốn cột sáng liên tiếp với tầng không, mang theo khí thế đáng sợ không thể địch nổi.
Lâm Phong, Mãn Cung, Trần Bất Phàm, Giang Sơn, Thẩm Như Phong... và các cao tầng bỗng nhiên cũng đã có mặt ở trong hàng ngũ đó. Ứng Trần và 4 vị viện trưởng khác cũng đều đã tới. Ngoài ra, Tần Chấn 1, Nghiêm Khôn và 6 vị Đô Thống dưới trướng Phong Mãn Cung đều có mặt đầy đủ.
Thấy Lâm Phong tới, sắc mặt Phong Mãn Cung cực kỳ khó coi nói: "Lâm Phong, lần này phiền phức lớn rồi."
Bốn chúa tể theo thứ tự là huyết hà chúa tể của thiên Viêm Hoàng Triều! Thiên Hổ chúa tể của Ngôi Sao Nguyệt Hoàng triều! Minh Lang chúa tể của Chân Võ Hoàng Triều, và Thanh Ngưu chúa tể của Cực Quang Hoàng Triều. Trong bốn người này, dù là Thanh Ngưu chúa tể yếu nhất cũng không phải Phong Mãn Cung có thể giết được. Hắn tối đa chỉ có thể kiềm chế. Mà lần này thú triều, người có thể giúp đỡ ngoài Nhiễm Hồng Y ra thì chính là trấn thủ Cung Thanh Vũ. Cung Thanh Vũ thực lực tương đương với Phong Mãn Cung, cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế thiên Hổ chúa tể thứ hai yếu hơn. Hai kẻ mạnh còn lại chỉ có Nhiễm Hồng Y đi giải quyết. Nhưng Nhiễm Hồng Y dù sao cũng chỉ là một Tinh Vương giả. Mà huyết hà chúa tể lại là Nhị Tinh Vương Giả! Còn Minh Lang chúa tể, càng đạt đến Tam Tinh! Nhiễm Hồng Y áp lực cực lớn!
"Những bá chủ kia giao cho chúng ta." Ứng Trần nhìn 40 vị bá chủ khí thế ngất trời, trầm giọng nói.
"Không sai, bảy người chúng ta sẽ liều mạng ngăn bọn họ lại!" Trần Bất Phàm cũng nói. Bảy người họ đều là Đại Tông Sư ở đây, muốn ngăn cản 40 bá chủ, độ khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, những bá chủ này cũng không phải là người yếu. Những kẻ giống như Hồng Liên bá chủ không phải là ít. Lâm Phong còn nhìn thấy thân ảnh của Huyết Đồ bá chủ và Băng Ma bá chủ! Những kẻ này đều là tông sư đỉnh phong, thậm chí có thể nói là những nhân vật khủng bố Bán Bộ Vương Giả. Mà Ứng Trần bọn họ, mạnh nhất cũng không quá Bát Tinh tông sư!
Những người còn lại đều im lặng. Sát khí trong mắt Phong Mãn Cung càng thêm ngập trời. Lần này bạo động Địa Quật dù có thể thắng, e rằng các cường giả ở đây cũng sẽ mười người không còn một.
"Thời gian quá gấp gáp..." Phong Mãn Cung lẩm bẩm nói.
Nếu như bạo động Địa Quật muộn một tháng, thì quy mô này đối với bọn họ cũng không tính là tai họa ngập đầu. Với những thu hoạch phong phú của Lâm Phong mấy lần nay, lại thêm các Địa Quật ở Lâm Châu, đủ để trong thời gian ngắn bồi dưỡng được một lượng lớn cường giả. Nhất là Lâm Phong còn lấy được hơn 5 tấn Ngự Thiên Thạch. Trang bị lên, đối mặt với mấy bá chủ này chắc chắn thành thạo. Nhưng hết lần này tới lần khác Địa Quật không cho bọn họ thời gian phát triển!
"Phong trấn thủ, ba vị Vũ Hầu cùng Thánh Hoàng bên kia..." Nghiêm Khôn trầm giọng nói.
Phong Mãn Cung lắc đầu: "Bọn họ phải nhìn chằm chằm những Đại Chúa Tể đó cùng Thú Hoàng, không thể phân tâm!"
Áp lực của Diệp Tôn cũng lớn hơn. Diệp Tôn chỉ có thể tạo ra uy hiếp, một khi xuất thủ tất phải dẫn đến việc bị tứ đại Hoàng Giả bao vây. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Hiện nay, Diệp Tôn cũng giống như Lâm Phong, đều không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì. Tình hình của mấy Vũ Hầu khác cũng như vậy, đều bị kiềm chế. Còn như các trấn thủ và cường giả của mỗi đại cao giáo khác thì càng không thể phân thân. Lúc này nếu như còn giúp đỡ, e rằng diệt chính là Địa Quật nơi họ trấn giữ.
"Đi, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng vượt qua Thú Tổ Sơn!" Phong Mãn Cung quát nhỏ.
Sau một khắc, Lâm Phong, Ứng Trần cùng các cường giả lập tức xuất động.
Bên trong Ma Đô, 10 vạn đại quân sớm đã tụ tập cũng đồng thời xuất phát.
Phía ngoài Thú Tổ Sơn.
"Nhân loại có thể điều động chỉ có chút người như vậy thôi sao?" Minh Lang chúa tể thực lực mạnh nhất trong mắt lộ ra một tia khinh thường.
"Minh Lang không nên xem thường nhân loại." Huyết Hà chúa tể thản nhiên nói: "Chuyện Hồng Liên bá chủ bọn chúng chết, ngươi chắc cũng có nghe thấy chứ?"
"Hừ, chỉ là hai tên phế vật thôi mà!" Minh Lang nhìn Nhiễm Hồng Y đứng trên đỉnh Thú Tổ Sơn nói: "Vị linh Vũ Hậu của Nhân tộc kia giao cho ta."
"Còn lại, các ngươi tùy ý."
"Không cần các ngươi động thủ, còn lại ta đây một người có thể!" Thanh Ngưu chúa tể trên mặt mang theo vẻ dữ tợn.
"À, Hoàng chủ đã hạ tử lệnh, nhất định phải đánh hạ." Thiên Hổ chúa tể vừa cười vừa nói: "Thanh Ngưu, ngươi tự đại như vậy hoàng chủ nhà ngươi có biết không?"
"Hừ!" Thanh Ngưu chúa tể hừ lạnh một tiếng: "Ta tự nhiên sẽ đem hết toàn lực."
"Được rồi, đừng ồn ào nữa!" Minh Lang chúa tể nói: "Trước hết để cho đàn tiểu nhân này hảo hảo vui đùa một chút đã!"
"Không cần chúng ta động thủ, Thú Tổ Sơn liền sẽ bị hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận