Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 380: Đè trình tự tới (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

"Mọi người lần này đều cẩn thận tỉ mỉ một chút, đừng tùy tiện chạm vào đồ trên này, lúc này chúng ta không dùng sức lực, mà hãy động não suy nghĩ có được không?" Ngưu lão đại trực tiếp lên tiếng bảo mọi người động não, nhưng trong đám người bọn họ, thực sự có mấy ai có thể động não chứ? Lâm Phong ở phía sau nghe Ngưu lão đại nói, thực ra hắn khá nghi ngờ về đầu óc của những người này. Hiện tại, hắn đang nghĩ cách làm thế nào gợi ý cho đám Ngưu Đầu Nhân này, khiến họ nghĩ ra rằng đồ án trên cửa kia thực chất là một cơ quan. Cho nên, bây giờ Lâm Phong đang đau đầu không biết phải gợi ý cho bọn họ thế nào. Lâm Phong đứng từ xa nhìn đám Ngưu Đầu Nhân chen chúc ở cửa, đầu kề đầu nhìn cánh cửa. Lâm Phong nhìn vào đồ án, thực ra nó ở ngay vị trí bọn họ giơ tay lên là tới, nhưng không ai muốn thử một lần. Lâm Phong suy nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra nếu như hắn cầm một cục đá ném vào cái cơ quan đó thì sao. Như vậy không phải sẽ gợi ý cho bọn họ là cái cơ quan đó thực chất chỉ cần ấn một cái là được sao? Chỉ vì chuyện này, Lâm Phong thật đau đầu suy nghĩ. Lâm Phong tìm một cành cây nhỏ ở gần đó, vì cục đá thực sự quá nặng. Hắn lo rằng nếu ném cục đá lên, lực ném quá mạnh sẽ kích hoạt ám khí trên cửa. Như trường hợp Ngưu Đầu Nhân bị trúng độc lúc nãy, Lâm Phong không muốn ai trong số họ bị trúng độc cả. Hiện tại điều hắn nên làm là nghĩ cách gợi ý cho đám Ngưu Đầu Nhân kia, vì vậy hắn nhặt một cành cây bên cạnh, ném nó về phía cửa. Lâm Phong ném có mục đích, hắn cố ý ném cành cây trúng ngay chỗ bắt đầu của đồ án, cũng chính là vị trí của cái nút. Cú ném này khiến đám Ngưu Đầu Nhân thấy rằng cái nút đó có thể ấn xuống. Đồng thời, bọn họ cũng hết sức kinh ngạc, phản ứng nhanh như Ngưu lão bát đã quay đầu nhìn về phía sau lưng họ. Hắn luôn cảm thấy có người đi theo phía sau họ, nên Ngưu lão bát quay lại nhìn. Ngưu lão bát muốn xem rốt cuộc có ai phía sau không, bây giờ hắn đã biết cái nút trên cửa có thể nhấn. Hơn nữa, xem ra chỉ cần nhấn vào cái nút đó là họ có thể qua cánh cửa này. Lúc trước, họ không hề nghĩ ra cách này, bây giờ trải qua một cành cây gợi ý, hắn biết rằng chỉ cần nhấn nút là có thể rời khỏi cánh cửa. Vì vậy, Ngưu lão bát đã biết cách mở cửa, nhưng đồng thời hắn cũng kinh ngạc không biết ai đang gợi ý cho họ. "Đại ca, huynh thấy rồi chứ? Cái nút đó có thể ấn được, chẳng lẽ là có ai đó đang gợi ý cho chúng ta sao?" Ngưu Tiểu Thất từ nãy giờ không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thực ra hắn cũng thấy đồ án nhô ra trên cửa. Nhưng Ngưu Tiểu Thất không biết đồ án đó có tác dụng gì, nên cứ nhìn vào đó. Bây giờ, một cành cây ném vào vị trí nhô ra của đồ án trên cửa, cho hắn biết rằng phần nhô ra đó có thể bị ấn xuống. Một cành cây thôi cũng đã làm cho chỗ nhô ra kia thụt xuống một chút. Vì vậy, bây giờ Ngưu Tiểu Thất có thể khẳng định các chỗ nhô ra khác cũng đều có thể nhấn xuống. Nếu tất cả chỗ nhô ra đều bị ấn xuống thì kết quả sẽ thế nào? Ngưu Tiểu Thất không dám khẳng định, nhưng hắn tin rằng chắc chắn sẽ có liên quan đến việc liệu họ có thể qua cửa hay không. "Thấy rồi, ta cũng thấy, xem ra muốn qua cửa thì cần nhấn mấy chỗ nhô ra này, lúc trước nhiều người như vậy mà không ai nghĩ ra chứ!" Ngưu lão đại bây giờ cũng nghi ngờ về IQ của cả đám, giờ thì hắn biết chỉ cần nhấn mấy cái đồ án nhô ra kia là họ có thể qua cửa. Điều này khiến hắn vô cùng kinh hỉ, rốt cuộc hắn cũng tìm ra được cách rời khỏi cánh cửa. Chỉ cần rời khỏi cánh cửa này, không phải là họ có thể thoát khỏi cái nơi nguy hiểm này hay sao. Lúc trước họ loay hoay mãi mà không có cách nào tìm ra lối thoát, bây giờ rốt cuộc cũng đã tìm ra rồi, Ngưu lão đại vui mừng khôn xiết. Hắn không ngờ là có người gợi ý cho họ, nhưng bất kể ai giúp, hiện tại họ phải mau chóng rời khỏi nơi này thôi. Rời khỏi đây coi như là an toàn, họ đã luôn cố gắng tìm cách đột phá nhưng cuối cùng vẫn không thoát ra được, thực sự rất sốt ruột. Nhưng giữa đám đông như vậy, họ càng gấp cũng chẳng ích gì. Ngưu lão đại biết dù có gấp, họ cũng phải từ từ tìm cách thoát khỏi đây. Bây giờ họ đã tìm được cách rồi, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi là hơn. "Lão Bát, ngươi cẩn thận, chuyện này ngươi làm đi, nghĩ cách nhấn hết mấy đồ án kia xuống xem cuối cùng chúng ta có thể rời khỏi đây không!" Ngưu lão đại biết trong số đám người, nếu nói đến sự cẩn thận, thì phải kể đến Ngưu lão bát. Ngưu lão bát làm việc cẩn trọng nhất trong đám bọn họ, nên loại công việc tỉ mỉ này vẫn là nên giao cho Ngưu lão bát thì hơn. Lâm Phong nấp ở một bên thấy vậy thì biết Ngưu lão đại cũng khá có tố chất lãnh đạo, chuyện này giao cho Ngưu lão bát quả là thích hợp. Lâm Phong ở bên cạnh chăm chú nhìn Ngưu lão bát, sau khi nghe Ngưu lão đại nói thì đi đến trước cửa, bắt đầu theo thứ tự mà Lâm Phong gợi ý, từng cái từng cái ấn chỗ nhô cao xuống. Mỗi khi Ngưu lão bát ấn một cái thì cánh cửa lại phát ra một tiếng răng rắc. Lâm Phong và cả Ngưu lão bát, Ngưu lão đại đều nghe được âm thanh này. Xem ra trên cánh cửa này thật sự có cơ quan, hóa ra lúc trước Ngưu lão đại định dùng sức mạnh để mở cửa là sai lầm. Ngưu lão bát giờ đang ấn mấy cái nút này cũng có chút xấu hổ. Nhiều người như vậy mà lại không phát hiện ra cái nút này, cuối cùng vẫn phải nhờ người khác gợi ý mới biết. Ngưu lão bát thực sự là người có thân hình cao to, bàn tay của hắn cũng khá cường tráng. Thế nhưng Ngưu lão bát làm việc lại rất tỉ mỉ, hắn dùng ngón tay của mình ấn từng cái nút một. Ấn xuống xong nghe thấy tiếng răng rắc thì lập tức thả tay ra. Lâm Phong bên cạnh thấy cách thao tác của Ngưu lão bát thì vô cùng hài lòng, xem ra hắn đã chọn đúng người, chọn Ngưu lão bát làm người lãnh đạo vô hình của nhóm người này quả thật là sáng suốt. Lâm Phong không hề chỉ định Lão Bát là người cầm đầu, mà là Ngưu lão bát tự mình dần dần có được sự tín nhiệm của mọi người, bao gồm cả Ngưu lão đại. Ngưu lão đại bây giờ biết Lão Bát là người mà hắn tin tưởng nhất trong đám này. "Đại ca, tay ta mỏi nhừ rồi, có ai thay ta được không?" Bởi tay Ngưu lão bát khá to và thô, nên khi ấn mấy cái nút này hắn chỉ có thể dùng một ngón tay để ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận