Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 454: Vách núi đỉnh cao (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

Chương 454: Đỉnh vách núi (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng) "Bên trong hang núi, ở vách đá này ngược lại không có khoảng cách bao nhiêu, chỉ cỡ một người chiều rộng thôi, cũng chính là độ cao và bề ngang thân thể của các ngươi đó, nên lúc trước ta may mắn không dùng năng lực để đi lên." Lâm Phong nhìn cái hố to, biết nó thật ra không xa nàng bao nhiêu, chỉ khoảng cách một người đầu trâu thân người chiều cao mà thôi.
Lâm Phong giờ rất may mắn khi lúc trước không dùng năng lực lên đỉnh núi, nếu hắn dùng năng lực nhảy lên nóc núi, có thể đã nhảy vào cái hố lớn kia rồi. Nếu nói hắn dùng năng lực nhảy vào trong hố đó, thì hoàn toàn ngược lại. Hắn vốn muốn từ đỉnh núi này vào một không gian khác. Nhưng Lâm Phong biết, nếu dùng năng lực, rơi xuống hố này, hắn muốn đi lên lại có thể phải như lúc trước leo vách đá, từ từ leo lên đỉnh núi. Vì trong hang núi có lẽ cũng tồn tại năng lượng, bởi vì Lâm Phong đã cảm nhận được năng lượng dư thừa tự do truyền tới từ trong hang.
Nhưng Lâm Phong cũng thấy trong hang có một loại lực lượng không rõ, Lâm Phong cho rằng lực lượng này vô cùng nguy hiểm. Nếu bọn họ không cẩn thận rơi vào cái rãnh lớn này, sẽ bị lực lượng không rõ kia cắn nuốt. Lâm Phong không thích loại lực lượng này, nhưng biết là không có cách. Hiện tại hắn phải cẩn thận đối phó với tình huống trước mắt, nhìn nơi chật hẹp này, nếu có nguy hiểm, hắn cũng không biết mình có vượt qua được không. Vì nếu sơ ý, hắn sẽ ngã xuống hố lớn phía dưới.
"Lão Bát, ta cũng không biết làm sao giúp ngươi lên được, hay là ta nằm xuống kéo ngươi lên nhé, ta giờ không tìm được thứ gì giúp ta kéo ngươi lên." Lâm Phong đề nghị, hắn định nằm trên vách đá kéo Ngưu Lão Bát lên.
"Lâm Phong, như thế không được, vì thể trọng giữa ta và ngươi chênh lệch quá lớn, không cẩn thận ta sẽ kéo ngươi xuống." Ngưu Lão Bát biết, thực tế thể trọng giữa hắn và Lâm Phong khác biệt quá lớn. Nếu Lâm Phong kéo hắn, hắn cảm thấy Lâm Phong chẳng những không kéo được hắn lên, ngược lại còn bị hắn kéo xuống. Vì nếu Lâm Phong dùng năng lực thì còn được, nếu không thì lực lượng giữa hai người khác nhau quá nhiều. Sức của Ngưu Đầu Nhân vốn đã lớn hơn Lâm Phong rất nhiều, lại thêm thân hình to lớn hơn, Lâm Phong không dùng năng lực thì không thể nào kéo nổi.
"Đúng là thể lực giữa Ngưu Đầu Nhân và ta chênh lệch quá lớn, nhưng ta cũng không thể đứng nhìn hắn ở dưới đó gian nan như vậy, ta phải nghĩ cách giúp hắn mới được." Lâm Phong thừa nhận thể trọng và chiều cao giữa hắn và Ngưu Đầu Nhân khác biệt lớn. Nhưng Lâm Phong biết mình không thể trơ mắt nhìn Ngưu Lão Bát bọn họ chật vật leo lên mà làm ngơ. Lâm Phong nhất định phải tìm cách đưa tay giúp Ngưu Lão Bát. Lâm Phong biết Ngưu Lão Bát thật sự cần sự giúp đỡ của mình, nhưng hiện tại hắn cũng bất lực. Vì hắn không tìm được vật gì để Ngưu Lão Bát vịn vào mà leo lên.
Lâm Phong men theo hố lớn nhìn một lượt, hắn thấy phía dưới có một cây đại thụ. Nhưng cây đại thụ đó mọc ở sát mép hố to phía trên, nếu Lâm Phong muốn mượn lực từ nó thì cũng không dễ dàng. Trên người hắn giờ không có mang theo dây thừng các loại, cho dù có, hắn cũng phải tìm cách xuống phía dưới, ở trên cây đại thụ đó buộc dây thừng vào, rồi mới kéo được Ngưu Lão Bát lên. Vì thể trọng giữa hắn và Ngưu Lão Bát khác nhau quá nhiều, nếu hắn dùng hai tay không thì căn bản không được, phải buộc dây lên cây to mới kéo lên nổi. Nhưng điều làm Lâm Phong khổ sở là bên người hắn hoàn toàn không có dây thừng.
Bọn họ vốn không ai mang dây thừng, cũng không ai ngờ sẽ gặp phải tình huống này, nên không ai mang theo. Nên giờ Lâm Phong muốn giúp Ngưu Đầu Nhân ở dưới, cũng không được. Vì hắn không có đồ ném xuống để Ngưu Đầu Nhân bám vào mà leo lên.
"Thần Thú hống, hay ngươi ra giúp bọn họ một chút?" Lâm Phong đang tìm cách mà không có kết quả, hắn nghĩ tới Thần Thú hống, cả đoạn đường này Thần Thú hống vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Có thể là do e ngại đám Ngưu Đầu Nhân kia, nên Thần Thú hống đến giờ vẫn chưa hề có động tĩnh gì. Nhưng giờ Lâm Phong không thể nhìn Ngưu Đầu Nhân phía dưới leo gian nan vậy mà mặc kệ. Vì giờ hắn muốn giúp đám Ngưu Đầu Nhân này, nhưng năng lực của hắn không làm được, Lâm Phong lại không thể vô cớ biến ra đồ được.
"Tình huống này coi như ta ra ngoài, ta cũng không giúp được gì, bọn họ giờ phải tự bò lên thôi, ngươi cũng nóng ruột giúp họ làm gì." Thần Thú hống bị Lâm Phong nhét trong ống tay áo, Lâm Phong nói chuyện với Ngưu Đầu Nhân, Thần Thú hống đều nghe rõ mồn một. Hắn biết bọn người trâu này muốn lên trên không dễ. Nhưng đám Ngưu Đầu Nhân giờ phải đi theo Lâm Phong. Nên bọn họ muốn mau chóng leo lên đỉnh núi này, nhưng Lâm Phong có cách nào giúp bọn Ngưu Đầu Nhân đó đây? Vì Lâm Phong biết cho dù dùng năng lực thì giờ cũng không có chỗ nào mượn lực cả, nên Lâm Phong không biết đối phó thế nào với tình huống tiếp theo. Nên lúc đang khổ tìm cách không ra, Lâm Phong nghĩ đến Thần Thú hống, muốn nó ra giúp một chút, nhưng Thần Thú hống lại không tình nguyện. Vì Thần Thú hống không muốn chạm mặt đám Ngưu Đầu Nhân kia. Thần Thú hống vốn dĩ trước đó đã ẩn núp rất tốt rồi. Nếu không phải chuyện này, căn bản không có chuyện Lâm Phong mang Thần Thú hống cùng nhau leo lên cái đỉnh vách núi này. Nếu không có Ngưu Đầu Nhân thì Thần Thú hống có lẽ đã ra giúp Lâm Phong. Nhưng giờ không thể, vì có Ngưu Đầu Nhân ở đây, nên Lâm Phong không có quyền yêu cầu Thần Thú hống làm vậy.
"Vậy được thôi, nếu ngươi không muốn giúp thì ta cũng không ép, vì ngươi cũng có tự do." Vì giờ tình huống này, nên Thần Thú hống không muốn chạm mặt đám Ngưu Đầu Nhân. Vì Ngưu Đầu Nhân không giống Lâm Phong, Lâm Phong sẽ không chém giết Thần Thú hống đến cùng, nhưng đám Ngưu Đầu Nhân kia thì chưa chắc. Thần Thú hống cũng không quá tin tưởng đám Ngưu Đầu Nhân kia, nên nó không có ý định lộ diện trước mặt bọn chúng. Đến giờ đám Ngưu Đầu Nhân vẫn không biết bên người Lâm Phong có hay không mang theo một con thú cưng. Vì bọn Ngưu Đầu Nhân quá nguy hiểm, chúng giờ muốn mượn sức Lâm Phong đi ra ngoài, nên vẫn còn xem như là đối xử tốt với Lâm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận