Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 122: Thú Thần Giáo tông sư xuất thủ (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 122: Tông sư Thú Thần Giáo ra tay (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
So với trước đó, đôi cánh đã phong phú hơn rất nhiều, thậm chí có thể thoáng thấy những chiếc lông vũ được ngưng tụ từ Hủy Diệt Kiếp Lôi. Lúc vừa bước vào cảnh giới tùy tâm, Lâm Phong chỉ có thể ngưng tụ ra đôi cánh dài 1 mét. Còn bây giờ, không chỉ kích thước lớn hơn, tốc độ cũng tăng lên rất nhiều.
"Vù!"
Một vệt hào quang lóe lên, Lâm Phong trong nháy mắt đã bay đến cửa phòng.
"Ừm, hẳn là nhanh hơn trước 10 lần." Lâm Phong ước tính.
Tốc độ này đương nhiên là kém so với Thần Điện Ngự Lôi Bộ. Nhưng cũng nhanh hơn một chút so với những người có cùng cấp bậc. Dù sao, dị năng mà Lâm Phong thức tỉnh không phải loại dị năng phi hành, có thể làm đến bước này có thể coi là kỳ tích.
"Tiếp theo, còn phải luyện tập thật nhiều." Lâm Phong lẩm bẩm nói.
Việc nắm vững dị năng là một quá trình vô cùng gian nan. Trên áo nghĩa còn có pháp tắc. Ngoài ra, các chiến kỹ dị năng cũng không thể bỏ qua. Lâm Phong có thể dùng thực lực nền tảng của mình để trọng thương được con quái vật Kế Vô Tương, chính là nhờ vào Thất Kiếp Trảm Long Quyết. Lâm Phong mới chỉ nhập môn với chiến kỹ Địa phẩm này, còn cách tiểu thành một khoảng cách không nhỏ, một khi bước vào tiểu thành, uy lực có thể sẽ tăng lên nhiều nữa.
"Két."
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
"Lâm Phong, xem bộ dạng này của ngươi thì thu hoạch cũng không tệ." Nhiễm Hồng Y nói.
Lâm Phong gật đầu: "Có chút thu hoạch."
"Tốt lắm, ngươi cũng nên trở về rồi." Mấy ngày trước, Sở Tiên Lam và các sư sinh khác đã trở về hết. Chỉ có Phong Mãn Cung vẫn chưa rời đi. Làm như vậy, tự nhiên là để đề phòng Lâm Phong lại bị Thú Thần Giáo tập kích.
Chiến dịch Thiên Vương Sơn là điều mà cả thế gian đều chú ý. Vô số người đang nhìn chằm chằm vào đó. Mà Lâm Phong không chỉ giành được vị trí thứ nhất, còn là lấy ưu thế tuyệt đối mà thắng, đã sáng lập nên một truyền kỳ xưa nay chưa từng có. Liên tiếp trọng thương nhiều vị Thiên Vương. Với loại thiên chi kiêu tử này, Thú Thần Giáo đương nhiên sẽ không buông tha. Nhất định sẽ tìm cơ hội, không tiếc bất cứ giá nào để g·iết c·hết Lâm Phong.
Lúc sắp rời khỏi trung xu phủ, Nhiễm Hồng Y nói: "Lâm Phong, còn một tuần nữa là đến thời gian mở Nguyên Thủy Bí Cảnh, một tuần này không được lơ là."
Nghe Nhiễm Hồng Y nói vậy, Lâm Phong nhíu mày. "Nhiễm Ngự Đô, dị thú nhân trong Nguyên Thủy Bí Cảnh mạnh lắm sao?"
Dị thú nhân, chính là tên gọi chung cho tất cả dị thú có thể hóa hình. Trước đó Lăng Vi cũng đã nói với Lâm Phong rằng, dị thú nhân trong Nguyên Thủy Bí Cảnh rất nhiều. Nhưng Lâm Phong không hỏi thực lực cụ thể. Lăng Vi cũng không nói, dù sao khi đó Lâm Phong còn ở rất xa so với chiến dịch Thiên Vương Sơn.
"Rất mạnh!" Nhiễm Hồng Y kể lại đại khái tình huống Nguyên Thủy Bí Cảnh một lần. Nguyên Thủy Bí Cảnh nằm ở một bí cảnh siêu cấp thuộc chiến tuyến thứ hai của Ma Đô Địa Quật. Trải qua mấy trăm năm tranh đoạt giữa nhân loại và Địa Quật, cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, hàng năm Địa Quật phái 200 người, quốc nội bên này phái ra 15 người. Trong số này, ngoại trừ Thập Đại Thiên Vương ra, còn có 5 người được tuyển chọn có thực lực không kém gì Thiên Vương cấp.
Phải biết rằng, 200 người mà Địa Quật phái ra cũng không phải hạng người tầm thường, mà là những người được tuyển chọn ưu tú giống như Lâm Phong. Sự chênh lệch về số lượng đã định trước sự khó khăn cho những thiên kiêu của nhân loại. Ngoài ra, chất lượng cũng có sự khác biệt rất lớn. Linh khí mà nhân loại có được mới chỉ mấy trăm năm, tuy là chỉ trong mấy trăm năm đã có được thực lực có thể chống lại Địa Quật. Nhưng bất luận là về số lượng cao cấp cường giả hay số lượng và chất lượng thiên tài, nhân loại đều còn một con đường dài phải đi.
"15 người đối đầu với 200 người, đây có phải là quá thảm rồi không?" Lâm Phong ngạc nhiên nói. Nếu vào đó thì chẳng phải sẽ bị tiêu diệt hết hay sao? Vậy thì còn đi cái rắm gì nữa?
Lâm Phong tuy tự tin, nhưng đúng như lời Nhiễm Hồng Y, những người đứng đầu trong 200 người đó còn mạnh hơn Kế Vô Tương rất nhiều. Đi như vậy chẳng khác nào chịu c·hết?
"Địa Quật tuy nhiều người, nhưng thế lực của họ phức tạp và mâu thuẫn lẫn nhau rất lớn."
"Phần lớn thời gian bọn họ đều chém g·iết lẫn nhau, không quan tâm đến các ngươi, hoặc là khinh thường các ngươi."
"Và đây chính là cơ hội của các ngươi."
"Đương nhiên, cũng phải cẩn thận, có một số chủng tộc có thành kiến rất sâu với nhân loại, không thể để nhân loại bước vào."
Nhiễm Hồng Y vừa vuốt lại mái tóc vừa nói: "Tốt nhất là các ngươi nên đi thành một nhóm, lấy việc tìm kiếm bảo vật làm chủ."
"Đến lúc đó, cho dù có gặp phải những chủng tộc có thành kiến với nhân loại, các ngươi cũng sẽ không sao."
Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu. Cũng đúng, nếu tính nguy hiểm quá lớn, thì e rằng mấy lần trước không thể có người sống sót được, năm ngoái 10 người Kế Vô Tương chẳng phải đều bình an vô sự sao?
Nhiễm Hồng Y hé ra một nụ cười đầy ẩn ý.
"Tốt lắm, về đi, Phong hiệu trưởng vẫn còn đang đợi ngươi đấy."
Sau khi rời khỏi trung xu phủ.
"Đồ đệ, không tệ a." Phong Mãn Cung cười ha hả nói: "Xem ra thực lực lại được nâng cao rồi."
Ba ngày này, Phong Mãn Cung vẫn luôn ở Đế Kinh. Vì quan hệ của Lâm Phong, Phong Mãn Cung thật sự cảm thấy rất nở mày nở mặt, cũng vì thế mà khoác lác với không ít lão bằng hữu.
"Tạm được." Lâm Phong nói: "Hiệu trưởng, chúng ta bây giờ về hay là…?"
"Bây giờ đi luôn." Phong Mãn Cung nói: "Ta nghi ngờ Thú Thần Giáo đã để mắt tới ngươi, dù có ta ở đây nhưng vẫn nên cẩn thận vẫn tốt hơn."
"Đến ngài mà cũng phải cẩn thận sao?" Lâm Phong có chút kinh ngạc.
Phong Mãn Cung là người trấn thủ, một Đại Tông Sư cường giả đỉnh cao.
"Ha ha, đừng đánh giá thấp Thú Thần Giáo." Phong Mãn Cung ý vị thâm trường nói: "Cái tà giáo này có sức sống còn hơn cả gián."
"Một vài cao thủ ẩn nấp trong bóng tối, ngay cả chúng ta cũng chưa chắc đã thực sự rõ."
"Thôi được, đừng nói đến những chuyện này." Phong Mãn Cung không muốn Lâm Phong lo lắng quá mức.
Nói xong, thanh mang quanh thân bắt đầu khởi động. Sau một khắc, liền dẫn Lâm Phong lơ lửng trên không trung. Từ xa, Ngự Đô Tần Liệt gật đầu chào hai người.
"Đi thôi." Phong Mãn Cung vừa nói, tốc độ liền tăng vọt. Hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng phóng về phương nam.
Cũng chính vào lúc này. Ở ngoại ô thành phố Thanh Dương, có hai lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng, trong mắt lóe lên hàn mang. Trước mặt hai người còn có một người đàn ông trung niên mặc huyết y đang ngồi.
"Để cho chúng ta ra tay?" Một trong hai lão giả da đen lạnh lùng nói: "Trưởng lão đoàn vì một tên Lâm Phong mà mạo hiểm thật đấy!"
Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng: "Hai vị chấp sự đại nhân, đây là quyết định sau khi Trưởng lão đoàn đã thương nghị rất lâu."
"Lâm Phong hiện tại tuy không đáng lo (không cần quá quan tâm) nhưng nếu như hắn trưởng thành đến tông sư cấp, thì uy h·iếp đối với chúng ta sẽ quá lớn."
"Tông sư đâu có dễ dàng như vậy." Một ông lão khác vuốt chòm râu thản nhiên nói: "Nếu dễ dàng vậy thì nó đã đầy đường rồi."
"Nhưng, vì Trưởng lão đoàn đã quyết định thì lão phu và Nghiêm lão tự nhiên sẽ ra tay."
"Vậy thì tốt quá rồi!" Người đàn ông trung niên nhất thời mừng rỡ: "Hai vị chỉ cần ngăn chặn Phong Mãn Cung là được."
"Đến lúc đó, ta sẽ tìm cơ hội g·iết c·hết Lâm Phong!"
"Xem ra các ngươi không học hai lần không khôn ra được." Lão giả da đen nói: "Với thực lực Tông sư nhất tinh của ngươi, g·iết Lâm Phong thì cũng đáng mà."
"Đúng vậy, tuy nhiên mấy ngày này xin hai vị chấp sự cứ ở lại nghỉ ngơi." Nam tử nói: "Đợi khi người của chúng ta tìm được cơ hội thì chúng ta cùng nhau xuất phát đi Ma Đô."
"Được."
Sau sáu phút bị trì hoãn. Dưới sự di chuyển nhanh chóng của Phong Mãn Cung, Ma Đô đã đến rồi. Vừa vào không gian đại học Ma Đô, một hình ảnh khiến Lâm Phong nhất thời ngây người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận