Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 313: Viễn cổ Long Tích (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 313: Viễn cổ Long Tích (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
"Lại đến một con."
Lâm Phong nhìn về phía xa một con dị thú hình Điểu.
"Xem ra cũng là một chúa tể, phỏng chừng cũng có thực lực ba sao, nếu không vào lúc này chắc không dại dột mà đến tìm c·h·ế·t."
Bây giờ thực lực của hắn đã mạnh lên rất nhiều, vừa hay có thể thử xem thực lực bản thân, có thể g·i·ế·t c·h·ế·t hai con chúa tể ba sao này. Hắn cũng có thể trở thành Đại Tông Sư ngoại tinh.
Con Long Tích kia dường như cũng nghe thấy tiếng kêu, vội vàng dừng c·ô·n·g kích, quay đầu nhìn về phía xa mà chạy.
Lâm Phong tự nhiên sẽ không cho con mồi đã tới tay chạy m·ấ·t, trực tiếp đ·u·ổ·i theo, t·h·i triển không gian t·h·iết cát, hướng thẳng cổ Long Tích mà đi.
Long Tích vô cùng e dè không gian t·h·iết cát, vội vàng né tránh.
"Quả nhiên, đầu lớn có chút thông minh hơn."
Lâm Phong cảm thán một câu, dùng lưỡi đ·a·o không gian phong bế đường lui của Long Tích.
Không ngừng tóe ra hoa lửa, vô số mảnh vảy bay tứ tung, Long Tích trên người rất nhanh đã m·á·u me đầm đìa.
"Khả năng khôi phục nhanh thật, thảo nào chỉ để ý chạy t·r·ố·n."
Lâm Phong lúc này mới chú ý tới khả năng hồi phục của Long Tích, cho dù lưỡi đ·a·o không gian đánh bay những mảnh vảy ra ngoài, thì rất nhanh sau đó sẽ xuất hiện vảy mới.
Bất quá thể lực của Long Tích cũng dần kiệt quệ, khí tức có vẻ bất ổn hơn so với lúc nãy.
"Xem ra, ngươi chạy không thoát rồi."
Lâm Phong thi triển lưỡi đ·a·o không gian không ngừng c·ô·n·g kích vào cổ Long Tích.
Mười đạo, hơn mười đạo, hơn trăm đạo.
Không ngừng gào t·h·ét, Long Tích bỗng nhiên mất hết sức lực, ngã xuống, đầu cũng lìa khỏi thân.
Không kịp thu đồ, Lâm Phong tiến vào khoảng không gian l·i·ệ·t phùng, sau đó đi về phía một bên.
Con dị thú hình Điểu kia cũng đã đến, vừa nãy nếu không phải Lâm Phong tránh nhanh, thì có lẽ đã bị nó g·i·ế·t c·h·ế·t.
Dị thú hình Điểu cùng Long Tích có kích thước gần bằng nhau, mỏ sắc bén có chút giống mỏ vẹt, nhưng cả thân lại mang màu đỏ rực lửa, p·h·át ra âm thanh tựa như tiếng quạ.
Mà hai người vừa nãy may mắn thoát chết cũng đã cầm cự được vết thương, đứng ở xa xa nhìn Lâm Phong.
"Các ngươi tạm thời đừng lại gần, thực lực con dị thú này tương đương với Long Tích."
Lâm Phong lên tiếng nói, xoay người đầu tiên là thu những viên p·h·áp tắc tinh thạch và nguyên hỏa trên cổ Long Tích.
Phàm là dị thú Tiên t·h·i·ê·n có thể phun lửa, thì trong cổ đều có một đám hỏa diễm, là thứ bẩm sinh. Nó được gọi là nguyên hỏa, thu thập nguyên hỏa có thể dung hợp thành Dị Hỏa, uy lực vô cùng.
Mà dị năng của con dị thú trước mắt chắc hẳn là ở thanh âm.
Vừa nãy, làn sóng âm có sức mạnh làm những ai dưới Vương Giả đều phải bị thương, bị chấn choáng, còn Lâm Phong thì đặc thù hơn một chút, chỉ cảm thấy đau đầu c·h·ói tai.
Con dị thú kia dường như ý thức được Lâm Phong là một cái gai, không ngừng lượn vòng, muốn tìm cơ hội ra tay.
Két
Dị thú dùng năng lực muốn chấn choáng Lâm Phong
"Chút tài mọn."
Lâm Phong không chút để ý, giơ tay lên liền có mấy đạo lưỡi đ·a·o không gian c·h·é·m về phía dị thú.
Con Quái Điểu vỗ cánh tránh được, sau đó có hơn mười đạo lông vũ bắn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong cũng không né tránh, lưỡi đ·a·o không gian xuất ra ngăn chặn đám lông vũ, tóe ra âm thanh va chạm kim loại.
"Lực lượng kỳ lạ thật."
Lâm Phong nghi ngờ trong lòng, những chiếc lông vũ này còn c·ứ·n·g rắn hơn cả sắt thép, hơn nữa còn mang thêm một loại lực lượng kỳ dị.
"Đó là sức mạnh nguyền rủa."
Giọng Liễu Thanh Mi vang lên.
Lâm Phong nhìn lại, thấy Liễu Thanh Mi cùng Lộc t·h·i·ê·n tuy có hơi chật vật, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ. Rõ ràng là đã có được thứ tốt để tăng tiến sức mạnh.
"Sức mạnh nguyền rủa." Lâm Phong trong lòng thoải mái.
Sức mạnh nguyền rủa bình thường đều cực kỳ quỷ dị, có thứ trớ chú có thể khiến ngươi mất m·ạ·n·g, có thứ lại có thể khiến một thân tu vi của ngươi tiêu tán. Mà khắc tinh của sức mạnh nguyền rủa cũng chính là những loại sức mạnh tương tự như chúc phúc có thể bài trừ chúng.
"Tốc độ và lực lượng đều có, thảo nào dám đến đây."
Lâm Phong tán thán một tiếng, thân hình di chuyển ra sau lưng dị thú, hai tay vồ vào nhau, phóng xuất ra Không Gian Phong Bạo.
Khí lưu cường đại tràn ngập bốn phía, bao vây dị thú.
Két
Con dị thú muốn thoát ra, nhưng bị tốc độ khí lưu thổi cho xiêu vẹo, không thể né tránh.
"Tốt."
Lâm Phong t·h·i triển không gian t·h·iết cát, muốn t·h·i·ế·t c·ắ·t một bên cánh của dị thú.
Két
Dị thú kêu to, làn sóng âm bén nhọn ch·ói tai cố gắng làm không gian gợn sóng, đánh tan Không Gian Phong Bạo xung quanh, chuẩn bị thoát đi.
Một ánh hào quang loé lên, trói c·h·ặt dị thú lại.
Là roi da của Liễu Thanh Mi
Dị thú bị quấn một bên cánh, dùng sức vẫy cánh muốn thoát, nhưng bị Liễu Thanh Mi gắt gao k·é·o lại.
"Nhanh lên, ta không giữ được lâu đâu."
Liễu Thanh Mi nghiến răng nói.
"Ta tới giúp ngươi."
Lộc t·h·i·ê·n h·é·t lớn một tiếng, một thanh bảo k·i·ế·m to lớn từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía dị thú.
Ầm ầm!
Dị thú rớt xuống đất, bị Lộc t·h·i·ê·n một k·i·ế·m c·h·é·m đến thất đ·i·ên bát đ·ả·o.
Lâm Phong cũng trực tiếp sử dụng không gian t·h·iết cát c·h·é·m đứt cả hai cánh của nó.
Tiên huyết phun trào, dị thú kêu thảm thiết, Lâm Phong lại một lần nữa t·h·i·ế·t c·ắ·t, cắt rời đầu dị thú.
"Cuối cùng cũng xong."
Lộc t·h·i·ê·n cử động tay chân một chút, có chút mệt mỏi nói.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lâm Phong không khỏi nghi hoặc, tuy rằng hắn mất chút thời gian đi xuống cái hồ kia, nhưng cũng không đến mức chật vật như vậy chứ.
"Sau khi chúng ta tách nhau ra không lâu thì bỗng nhiên gặp phải vài con dị thú lao đến, chắc là chúng đang tranh đoạt phân chia lãnh địa, mà chúng ta thì muốn ngồi hưởng lợi phía sau khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, ai ngờ lại bị một con dị thú qu·á k·ỳ qu·á d·ị p·h·át hiện."
Lộc t·h·í·ch."C ·h giải.
"Thế những người khác đâu?"
Lâm Phong nhíu mày.
"Chúng ta không thể cản nổi, đành phải riêng lẻ lôi kéo hai con trong đó đi, con Long Tích cổ xưa này với con chim này bị dẫn đi rồi, những người còn lại liên thủ g·i·ế·t hai con dị thú khác." . . . . .
Liễu Thanh Mi nói thêm vào.
"Vậy còn hai người kia đâu?"
Lâm Phong nhìn về phía hai người trước mặt.
"Không biết, chúng ta lôi kéo sự chú ý của Long Tích chạy về hướng đông, còn bọn họ lại đi về hướng tây."
Người nọ giải thích.
"Đi, các ngươi cứ chữa thương trước, ta đi xem."
Lâm Phong liền bay lên không trung, hướng về phía tây mà đi.
Chỉ mong bây giờ vẫn còn kịp, người có thể tới được Chúng Thần Sơn đều là những t·h·i·ê·n tài có t·h·i·ê·n tư cực kỳ xuất chúng. Mất đi một người chính là tổn thất to lớn.
Thực lực nhân loại vốn đã không bằng những Thần Triều khác, không thể để cho bất cứ t·h·i·ê·n tài nào ngã xuống.
Lâm Phong không ngừng tìm kiếm, bay khoảng hơn nửa giờ, mới dừng lại.
"Xem bộ dạng là lành ít dữ nhiều."
Lâm Phong nhìn bốn phía.
Dấu vết chiến đấu ở đây rất rõ ràng, xung quanh còn có rất nhiều lông vũ cắm trên mặt đất, rất nhiều v·ết m·áu cho thấy chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Phong đang định rời đi thì bị người gọi lại
"Đội trưởng, nhanh lên, hắn sắp không trụ được nữa rồi."
Một giọng nói vang lên, một nữ t·ử dìu nam t·ử đi về phía Lâm Phong.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lâm Phong vội vàng tiến lên đỡ lấy người nọ.
"Chúng tôi bị dị thú kia truy đuổi, Trương Nguyên vì cứu tôi mà bị lông vũ kia đ·â·m trúng."
Nữ t·ử vội vàng nói.
Còn nam t·ử kia thì chỉ còn chút hơi thở nhìn hai người.
"Ta nghĩ ta sắp không xong rồi, vốn tưởng rằng anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ tính sai rồi."
Trương Nguyên nói ngắt quãng.
"Đừng lo, có bảo vật mang theo chúc phúc không, ta sẽ ổn định vết thương cho ngươi."
Lâm Phong thi triển sinh m·ệ·n·h s·ố·n·g lại, Trương Nguyên trong nháy mắt đã khỏe hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận