Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 43: Thú triều đã tới Võ Thần đánh lén (phiếu đánh giá )

"Đến rồi!"
May là Lâm Phong đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút kích động.
Hủy Diệt Thần Lôi tiến hóa 50% có thể nói là mọi chuyện đều thuận lợi.
Chỉ cần Lâm Phong sử dụng, nhất định sẽ có một con Liệp Khuyển tàn bạo tử vong.
Nếu như đề thăng tới 75%, Lâm Phong phỏng chừng uy lực Hủy Diệt Thần Lôi của hắn còn có thể tăng lên nhiều!
"Ngao ô!"
Đúng lúc này, Liệp Khuyển thống lĩnh đột nhiên gào lên một tiếng.
Sau một khắc, tất cả Liệp Khuyển đồng thời ngửa mặt lên trời rít gào.
"Ừm?"
Ánh mắt Lâm Phong khựng lại một chút.
Đang muốn tiếp tục hành động thì.
"Ầm ầm!"
Từ xa truyền đến tiếng oanh minh trầm đục.
Đột nhiên, đại địa bắt đầu chấn động.
Tiếp đó Lâm Phong kinh ngạc phát hiện, đám Liệp Khuyển đó lại hướng phía phương hướng có âm thanh vang lên mà chạy đi.
"Đây là..."
Lâm Phong nhíu mày.
Tiếng oanh minh vừa rồi làm cho Lâm Phong không nhịn được căng thẳng trong lòng.
Phảng phất có chuyện kinh khủng gì đó sắp phát sinh.
"Chẳng lẽ là thú triều?"
Nghĩ vậy, Lâm Phong hơi biến sắc mặt.
Suy đoán này không phải là không có khả năng!
Lâm Phong không kịp tiếp tục lịch luyện, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tuy là Lâm Phong chưa từng trải qua thú triều.
Nhưng từ những vết tích kiến trúc đổ nát trong căn cứ cùng với nỗi thống khổ tột cùng của người đã khuất là có thể thấy thú triều kinh khủng cỡ nào.
Trước thú triều, lực lượng cá nhân nhỏ bé vô cùng.
Lâm Phong không đoán sai.
Cách hắn 200 km, Hỏa Diễm Sư Vương đạp không mà đi, phía sau cùng phía dưới là một đàn dị thú rậm rạp chằng chịt.
Những dị thú này có số lượng chừng hơn bốn vạn, tụ tập lại một chỗ giống như một con mãnh thú và dòng lũ hung mãnh dị thường.
Mặt đất chấn động, mây đen cuồn cuộn.
Cây cỏ xung quanh bị giẫm đạp không thương tiếc, cho dù một số núi đá cũng đã hóa thành bột phấn trong thú triều.
Dị thú tản mát bốn phía thấy vậy dồn dập gầm lên một tiếng, rồi tụ vào trong đàn.
Mắt Sư Vương sáng như đuốc, đôi con ngươi đầy hỏa diễm nhìn về phía phương xa.
Hắn đã cảm nhận được vị trí căn cứ loài người.
Đó chính là đích đến của hắn trong chuyến này.
"Hống!"
Nghĩ vậy, Sư Vương đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.
Ý muốn của hắn chính là: Giết!
Tốc độ của Lâm Phong rất nhanh, không bao lâu liền đến bờ sông.
Cùng lúc đó.
Một bóng người hiện lên.
"Võ thiếu, hắn muốn qua sông."
Hoàng Mãnh thấy vậy đại hỉ.
Võ Thần cười khẩy nói: "Người này ngược lại gan lớn, vậy mà có thể sống sót trở về."
Từ khi tự do hoạt động bắt đầu, Võ Thần và Hoàng Mãnh vẫn âm thầm theo dõi Lâm Phong.
Chứng kiến Lâm Phong qua sông xong, xuất phát từ sự cẩn thận, Võ Thần chọn lựa chờ đợi tại chỗ.
Ban đầu đã chờ không nổi, thậm chí Võ Thần còn cho rằng Lâm Phong có phải đã chết rồi hay không.
"Chờ Lâm Phong đến nơi, ngươi trực tiếp ra tay cuốn lấy hắn, sau đó ta sẽ đến kích sát."
Trong mắt Võ Thần lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Từ khi biết Lâm Phong và hai tỷ muội Sở Tiên Lam rất thân cận, trong lòng Võ Thần luôn cảm thấy không thoải mái.
Lại thêm việc thực lực của Lâm Phong khiến Võ Thần có chút kiêng kỵ, cho nên hắn quyết định ra tay.
Nơi này dù sao cũng là Địa Quật, Lâm Phong lại xui xẻo rời khỏi vòng bảo hộ.
Chết ở bên ngoài vòng bảo hộ, coi như Lăng Vi bọn họ muốn tra, cũng chẳng tra ra được gì.
Dù sao, trong lòng đất mỗi ngày đều có người chôn vùi trong miệng dị thú.
"Võ thiếu, chúng ta làm như vậy có phải quá..."
Hoàng Mãnh lộ vẻ khó xử.
Dù sao cũng là đồng học, hơn nữa cũng không có thâm thù đại hận gì.
"Hừ! Ngươi biết cái gì!"
Trong mắt Võ Thần lóe lên vẻ khinh thường: "Một núi không thể có hai hổ, trong đám người chỉ có Lâm Phong là uy hiếp lớn nhất đối với ta."
"Chỉ cần tiêu diệt được chướng ngại này, ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang mà gia tộc giao cho!"
Võ Thần sát khí đằng đằng, Hoàng Mãnh nhìn thấy hết hồn.
Hắn sở dĩ lựa chọn đi theo Võ Thần, là vì cha của hắn làm việc ở Võ gia.
Nghe nói phải giết Lâm Phong, Hoàng Mãnh có chút khiếp đảm.
Nhưng, tên đã lên dây không thể không bắn.
"Được, Võ thiếu bảo gì thì tôi làm cái đó!"
Hoàng Mãnh nảy sinh ác ý.
Võ Thần âm thầm cười nhạt, quân cờ mà thôi, thật sự cho rằng ta sẽ coi trọng ngươi sao?
Bất quá ý nghĩ này đương nhiên không thể nói cho Hoàng Mãnh biết.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển.
Trong mơ hồ còn có tiếng thú gầm rú kinh khủng vang lên.
Vẻ mặt hai người Võ Thần hơi biến sắc.
"Võ thiếu, cái này..."
Mặt Hoàng Mãnh trắng bệch, tiếng gầm lúc nãy có tác dụng trấn nhiếp tinh thần.
Nghe làm hắn có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Võ Thần hít sâu một hơi nói: "Có lẽ là hai con dị thú cường đại đang giao chiến thôi! Rất bình thường."
Võ Thần dồn hết tâm tư vào việc đối phó Lâm Phong, không nghĩ nhiều về chuyện khác.
Khi tiếng thú gào thét vang lên, Lâm Phong vừa qua khỏi sông.
Lúc này cảm nhận được sự yên ả của mặt sông, Lâm Phong rốt cuộc hiểu vì sao phía trước Lam Ảnh Ngư lại ít như vậy.
Nghĩ đến chắc là dị thú trong sông đều bơi tới thượng nguồn rồi.
Tiếng gầm lớn kia có nguồn gốc từ thượng nguồn.
Dị thú tụ tập vào một chỗ sau đó thống nhất khởi xướng xung phong, đây tựa hồ là dấu hiệu trước khi thú triều tới mỗi lần.
"Hô..."
Lâm Phong hít sâu một hơi rồi tiếp tục chạy hết tốc lực hướng vào vòng bảo hộ.
Và đúng lúc này, một bóng người từ sau đại thụ lao ra.
Rồi vung găng tay hợp kim đập về phía đầu Lâm Phong.
Trong mắt Lâm Phong lóe lên hàn quang, đột ngột rút đao.
"Keng!"
Tiếng va chạm của thép vang lên chói tai, một tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó vang lên.
"A!"
Hoàng Mãnh phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, chiếc găng tay hợp kim cấp D bên tay phải lại bị chiến đao chặt đứt làm hai.
Đồng thời bị chém đứt, còn có nửa cánh tay của Hoàng Mãnh.
Hoàng Mãnh như bị xe cao tốc đâm trúng, văng ra ngoài.
Mà Lâm Phong thì nhìn chằm chằm vào Võ Thần đang trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận