Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 32: Hủy Diệt Chi Lực (phiếu đánh giá )

"Khanh!"
Điều làm Lâm Phong bất ngờ là, lần công kích này của hắn không tạo ra hiệu quả dễ như trở bàn tay. Chỉ làm ngực Chu Nham thủng một lỗ sâu hai centimet. Nhưng dù vậy cũng khiến Chu Nham giật mình. May mà lực phòng ngự của hắn đủ tốt, nếu không thì đã gặp họa. Đúng lúc này, Chu Nham vung nắm đấm lớn lao về phía đầu Lâm Phong.
"Đủ đô con mẹ nó!"
Lâm Phong lách người tránh được nắm đấm của Chu Nham. Giáp đồng nham dù phòng ngự đáng kinh ngạc nhưng nhược điểm cũng rất rõ. Tốc độ chậm chạp. Còn Lâm Phong dưới sự gia trì của Hủy Diệt Thần Lôi, tốc độ nhanh hơn hẳn những người cùng cấp. Cứ kéo dài tình huống này, Chu Nham dù thế tiến công hung hãn cũng nhiều lần bị Lâm Phong tránh né.
Sau hai phút. Giáp đồng nham của Chu Nham đầy những vết lõm. Trông có hơi thê thảm. Ngược lại Lâm Phong vẫn thần sắc đạm nhiên.
"Đáng chết!"
Chu Nham sắp tức ói máu. Nếu là những loại dị năng khác, hắn hoàn toàn có thể đối phó. Nhưng tên này tốc độ quá nhanh. Thậm chí sánh ngang một số Dị Năng Giả Giác Tỉnh loại tốc độ. Căn bản không đánh được. Cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ bị ép tới chết.
"Hừ, nếu không phải dị năng Chiến Kỹ của ta chưa nhập môn, sao có thể để ngươi ngang ngược như vậy!"
Chu Nham hung hãn nói: "Dừng đánh." Nói rồi định bỏ đi. Ba người Thôi Nhất Minh nằm dưới đất sắp hôn mê. Đây là cái lão đại có thù tất báo sao?
"Chạy trốn sao?"
Hiếm khi mới gặp được một cái bia thịt, Lâm Phong sao có thể buông tha. Hơn nữa, còn chưa thử nghiệm xong cách vận dụng Hủy Diệt Thần Lôi nữa chứ.
"Ầm ầm!"
Trong tay, hồ quang điện màu vàng nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh chiến đao.
"Xem đao!"
Dựa vào lợi thế tốc độ, Lâm Phong xông đến sau lưng Chu Nham. Rồi Hủy Diệt Thần Lôi đao giáng xuống.
"Khanh."
Lần này chém ra một vết rách.
"A!"
Chu Nham tức giận hét lớn một tiếng. Những vết thương này dù không nghiêm trọng, nhưng lại rất đau.
"Xem kiếm!"
"Xem chùy!"
"Xem phủ!"
Trong chớp mắt, 18 loại binh khí -- ngưng tụ ra. Nhưng Lâm Phong vẫn tiện tay nhất với chiến đao. Các đợt tấn công liên tiếp làm Chu Nham tức sôi máu. Mặt càng lúc càng lúc xanh mét, đó là tức nghẹn.
"Mẹ kiếp!"
Đột nhiên Chu Nham hét lớn một tiếng. Sau đó từ bên hông rút ra Linh Năng thương. Nhìn thấy khẩu Linh Năng thương kia, ánh mắt Lâm Phong khựng lại. Khẩu Linh Năng thương này hình như là cấp C! Linh Năng thương cấp C cho dù là Giác Tỉnh Giả cảnh Chiến Sĩ cao cấp cũng phải trọng thương. Nếu trúng hai phát sẽ có nguy cơ mất mạng. Lâm Phong không ngờ Chu Nham lại có tiền đến thế. Phải biết rằng, một khẩu Linh Năng thương cấp C ít nhất cũng phải 100 vạn a! Hơn nữa, mỗi lần bắn đều tốn viên đạn Linh Năng. Mà một viên đạn Linh Năng lại vào khoảng 2 vạn. Súng này người bình thường không dùng nổi.
"Xì xì xì!"
Nhìn thấy Linh Năng thương nhắm tới, sắc mặt Lâm Phong lạnh dần. Dù cả người Chu Nham được bọc trong giáp đồng nham, đầu thì không. Và vì nội quy trường học, Lâm Phong cũng rất ít tấn công đầu Chu Nham. Nhưng Lâm Phong cũng không phải là người thiếu quyết đoán. Chu Nham đã rút súng ra thì Lâm Phong đương nhiên không khách khí.
"Xem dị năng của ngươi nhanh, hay súng của ta nhanh hơn!"
Chu Nham vừa dứt lời liền bóp cò.
"Phanh!"
Một viên đạn màu lam bắn ra trong nháy mắt. Lâm Phong đã sớm có phòng bị, vung tay lên tung ra một đạo Hủy Diệt Thần Lôi.
"Oanh!"
Đạn Linh Năng và Hủy Diệt Thần Lôi va chạm nhau, phát ra tiếng nổ dữ dội. Cùng lúc đó, Chu Kỳ đang đứng gác không xa đứng lên. Trận đấu phía trước có hay không cũng không quan trọng. Nhưng giờ phút này, hơi bất cẩn sẽ có người bị thương nặng, thậm chí t‌ử v‌o‌ng. Chu Kỳ không thể không cẩn thận, để nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể kịp thời ngăn cản. Một thanh niên đang ngủ trên ghế sa lon che mặt bằng áo, cau mày lấy ra. Nếu Chu Nham có chút thời gian liếc mắt, nhất định sẽ sợ tới run rẩy. Bởi vì... người này chính là tên điên Lý Phụng Tiên. Lý Phụng Tiên đã sớm bị đánh thức. Giống Chu Kỳ, lúc đầu cũng lười quan tâm. Nhưng giờ thì lại chú ý. Lý Phụng Tiên rất muốn biết, tên tân sinh này sẽ giải quyết như thế nào?
"Phanh!"
Chu Nham điên cuồng bắn với tốc độ cao. Còn tốc độ Lâm Phong cũng không chậm. Cũng may tường hợp kim nơi này chất lượng cực cao, nếu không thì có khả năng cả tòa nhà phải bị phá hủy. Ngay lúc Chu Nham bắn lần nữa, ánh mắt Lâm Phong khựng lại. Chu Nham lộ sơ hở!
"Sưu!"
Viên đạn Linh Năng sượt qua tai Lâm Phong, trong nháy mắt Linh Năng trong cơ thể Lâm Phong hao phân nửa.
"Oanh!"
Phía trước toàn là tiếng oanh trầm muộn. Lần này, cả đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng nổ như sấm. Ngay sau đó, một đoàn quang lôi hình tròn lớn cỡ quả bóng rổ lao về phía Chu Nham. Khi Lâm Phong lấy nửa Linh Năng làm giá, uy lực của Hủy Diệt Thần Lôi vốn chỉ to bằng hạt đậu, nay lại tăng lên mấy lần về diện tích. Đây là lần đầu Lâm Phong toàn lực phóng thích. Cũng là mức độ Linh Năng lớn nhất hắn có thể điều khiển được. Lúc tiếng sấm vang lên, đôi mắt bình tĩnh của Lý Phụng Tiên đột nhiên sáng rực lên. Còn Chu Kỳ cách đó không xa thì biến sắc, phía sau mang theo từng đạo ảo ảnh, với tốc độ không thể tin được xông tới. Khóe miệng Chu Nham vẫn còn giữ vẻ điên cuồng. Lâm Phong toàn lực rất đáng sợ. Mà Hủy Diệt Thần Lôi do lấy nửa Linh Năng làm giá phóng ra lại càng kinh khủng. Tốc độ kia đã đạt tới mức khó tin. Tới mức Chu Nham căn bản không kịp phản ứng.
"Oanh!"
Khoảnh khắc tiếp theo, đoàn ánh sáng vàng đột nhiên giáng xuống người Chu Nham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận