Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 542: Hấp huyết quái vật

Chương 542: Quái vật hút máu Mấy viên thuốc này của Ngưu Tiểu Thất, bình thường hắn luôn mang theo bên người.
Hắn mang những viên thuốc này là để phòng ngừa khi gặp phải những thứ như thế này, lúc đó bọn họ sẽ không có biện pháp đối phó.
Hơn nữa, cá nhân Ngưu Tiểu Thất giá trị vũ lực không cao, cho nên hắn phải mang theo mấy thứ này bên mình.
Để phòng gặp phải động vật mà hắn không thể đối phó, nếu nói Ngưu Tiểu Thất không hoảng hốt thì không đúng, thực ra hắn vẫn có chút bản lĩnh.
"Tiểu Thất, bình thường ngươi có phải hay không toàn nghĩ đến những thứ này, bảo ngươi tu luyện đàng hoàng, ngươi không tu luyện mà cứ nghĩ đến mấy thứ này đúng không?"
Ngưu lão đại có chút hết cách, hắn không ngờ trên người Ngưu Tiểu Thất lại mang theo nhiều dược hoàn như vậy.
Hắn còn tưởng Ngưu Tiểu Thất chỉ có duy nhất một viên thôi, xem ra bây giờ Ngưu Tiểu Thất mang theo rất nhiều thứ trên người.
Lâm Phong cũng không ngờ trên người Ngưu Tiểu Thất còn có.
Hắn còn tưởng rằng Ngưu Tiểu Thất đã đưa viên duy nhất cho Lâm Phong rồi, bây giờ Lâm Phong mới biết Ngưu Tiểu Thất mới thật sự là một phú hào ẩn mình.
Mấy thứ trong tay Ngưu Tiểu Thất có thể giúp bọn họ đánh thông cửa ải này.
"Bây giờ đem thuốc hoàn kia hòa vào nước là có thể làm mê man chúng sao? Nhưng mà chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ nước này không thể làm mê man chúng ta sao?"
Điều Lâm Phong tò mò hiện tại chính là nước này, nếu như dính phải thứ nước này thì bọn họ có thể bị mê man hay không.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường, tuy nói có năng lực nhất định, nhưng năng lực của bọn họ chưa chắc đã khắc chế được loại thuốc này.
Cho nên hiện tại Lâm Phong có một vài thắc mắc muốn hỏi Ngưu Tiểu Thất.
Trước đó, nếu như bọn họ nói là trực tiếp rắc nước đó lên đầu rắn, thì sự tiếp xúc còn ít hơn một chút.
Nhưng bây giờ bọn họ không biết sinh vật hút máu kia rốt cuộc là loại gì.
Cho nên bây giờ bọn họ chỉ có thể chuẩn bị kỹ càng phòng bị cho bản thân, nếu không mà tự làm mình mê man thì chẳng khác nào tự động đưa mình đến cho người ta ăn thịt.
Vậy nên Lâm Phong bây giờ phải hỏi rõ Ngưu Tiểu Thất cách dùng vật này như thế nào.
"Yên tâm đi, thực ra trong túi ta còn có một pháp bảo, chính là một viên thuốc tương tự chúng ta ngậm ở miệng này, có thể đảm bảo an toàn cho chính mình, ta đã thử qua rồi!"
Ngưu Tiểu Thất từ trong túi lại móc ra một nắm dược hoàn, hắn đem số dược hoàn này phân cho Ngưu lão đại, Ngưu Lão Bát, Lâm Phong và cả Vô lại ngưu.
Cả Ngưu Đầu Nhân kia nữa, mỗi người bọn họ đều được phát cho một viên dược hoàn tự chế của Ngưu Tiểu Thất.
Viên thuốc này có thể giúp họ giữ tỉnh táo, không bị viên dược hoàn có tác dụng an thần kia làm cho mê man.
Thực ra, Ngưu Tiểu Thất đã sớm tự tìm đường lui cho mình rồi.
Hắn biết, nếu như nói mình bị lạc đàn, hắn nhất định phải nghĩ cách bảo vệ bản thân.
Vì thế hắn mang theo rất nhiều thứ bên mình, dù sao trong đám Ngưu Đầu Nhân này, năng lực của hắn là yếu nhất.
Nếu như hắn không bảo vệ tốt bản thân, hắn không có cách nào theo những người này cùng nhau sống sót.
Nhưng không ngờ, ở trong hang động này có Lâm Phong giúp đỡ, hắn đã không bị bỏ rơi.
Cũng may lúc trước họ đã gặp được Lâm Phong, và Lâm Phong cũng bằng lòng đi cùng họ.
Cho nên bọn họ mới có thể cùng Lâm Phong vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng, tung hoành cho đến bây giờ.
Bây giờ bọn họ lại gặp phải sinh vật hút máu, tuy rằng không biết sinh vật này là gì.
Nhưng bọn họ hiện tại chỉ cần hướng về phía sinh vật đó phun một ít nước hoặc dược hoàn do Ngưu Tiểu Thất tự chế là được.
Có thể làm cho sinh vật đó mê man, như vậy bọn họ có thể an toàn rời khỏi nơi này.
"Tiểu Thất, ta phát hiện, ngươi chính là một cái túi bách bảo di động!"
Vô lại ngưu rất kích động, hắn không ngờ trong tay Ngưu Tiểu Thất lại có những thứ như vậy.
Ngưu Lão Bát mang theo những đồ vật để cứu người, còn Ngưu Tiểu Thất lại mang theo những đồ để phòng quái vật kia.
Xem ra cả đoạn đường này nếu có sự trợ giúp của Ngưu Tiểu Thất thì họ cũng có thể đi ra khỏi đây.
Nhưng Vô lại ngưu lại nghĩ đến một chút, nếu như lúc trước không có sự trợ giúp của Lâm Phong thì có lẽ họ không thể đi đến đây.
Dược hoàn của Ngưu Tiểu Thất, tuy rằng có thể dùng được, nhưng dược hoàn của Ngưu Tiểu Thất có phải đã không cứu được bản thân hắn đâu?
Dù sao dược hoàn của Ngưu Tiểu Thất trước đó cũng không có tác dụng gì, đặc biệt là lúc Ngưu Tiểu Thất bị Ác ma sương trắng lôi vào ảo cảnh.
Nếu không có Lâm Phong giúp đỡ, họ đã không thể lôi Ngưu Tiểu Thất ra ngoài được.
"Chỉ là thủ đoạn tự vệ thôi, các ngươi đều có năng lực cả, ta là kẻ vô dụng, nếu ta không tìm cách tự bảo vệ mình, thì làm sao có thể sống đến bây giờ?"
Ngưu Tiểu Thất cũng không giấu giếm mọi người, hắn quả thực là người có năng lực yếu nhất.
Nếu như hắn không tìm cách tự vệ thì làm sao có thể sống được đến bây giờ.
Ngưu Tiểu Thất là người luôn tích cực nghĩ cách, tuy nhìn qua có vẻ khá yếu đuối nhưng trên người hắn mang theo không ít đồ.
Lâm Phong nhận lấy dược hoàn của Ngưu Tiểu Thất, hắn đem viên thuốc kia bỏ vào miệng mình.
Sau đó hắn lại cho viên dược hoàn có độc vào trong nước, hắn biết bây giờ không còn xa cái chỗ con vật hút máu kia bao nhiêu.
Hắn không biết con vật hút máu kia rốt cuộc là sinh vật gì, nhưng hắn biết chỗ đó có hơi thở sự sống.
Hơn nữa, hắn còn ngửi thấy mùi máu tươi, chứng tỏ sinh vật đó là một loại vật hút máu.
Mấy thứ của Ngưu Tiểu Thất quả thực là có ích, mấy thứ này có thể giúp bọn họ phòng ngừa những thủ vệ kia tấn công.
"Bây giờ mọi người hãy ngậm dược hoàn vào miệng, Tiểu Thất, thuốc của ta có phải nên giảm đi một nửa không? Các ngươi thể chất đều to lớn hơn ta, thuốc của ngươi với ta mà nói có phải dược lực sẽ mạnh quá không?"
Lúc trước, Lâm Phong đã chia viên thuốc ra làm hai, dù sao thể trọng của hai người hắn cộng lại cũng không nặng bằng một Ngưu Đầu Nhân.
Nhưng Lâm Phong biết hắn phải tìm cách dựa theo cách nói chuyện của những Ngưu Đầu Nhân này.
Nhất là Ngưu Tiểu Thất, đừng thấy Ngưu Tiểu Thất có vẻ như năng lực không cao, nhưng Ngưu Tiểu Thất lại có rất nhiều chủ ý.
Cho nên bây giờ Lâm Phong muốn hỏi xem liệu lượng thuốc có phải cần giảm đi một nửa không, câu trả lời của Ngưu Tiểu Thất làm Lâm Phong biết hành động của mình khi trước là đúng.
"Đúng vậy, viên thuốc này với ngươi mà nói nên giảm một nửa, người Ngưu Đầu Nhân chúng ta đúng là cao lớn hơn ngươi nhiều!"
Dược hoàn của Ngưu Tiểu Thất hoàn toàn được bào chế dựa theo chiều cao cân nặng của bọn họ.
Cho nên bây giờ, dược hoàn của Ngưu Tiểu Thất thực sự có ích đối với Ngưu Đầu Nhân.
Nhưng đối với Lâm Phong thì dược lực có thể mạnh hơn một chút, lời nói của Lâm Phong hoàn toàn chính xác.
Hắn không ngờ Lâm Phong lại nghĩ được nhiều như vậy, xem ra năng lực cá nhân của Lâm Phong thực sự phi phàm.
Sau khi nghe Ngưu Tiểu Thất nói, Lâm Phong biết mình quả thực đã đoán đúng.
"Hiện tại chúng ta cách sinh vật kia không xa nữa, ta đã cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nó, ta không biết các ngươi có cảm nhận được không!"
Lâm Phong nhắc nhở những Ngưu Đầu Nhân này, hắn đã cảm nhận được hơi thở của sinh vật kia.
Hơi thở của sinh vật đó đang ập vào mặt, khiến Lâm Phong có cảm giác muốn buồn nôn.
Nhưng Lâm Phong biết, bây giờ hắn không được có hành động gì quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận