Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 369: Tiên cảnh (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

"Đại ca, nơi này quả thực giống như Tiên cảnh vậy, phong cảnh thực sự quá đẹp. Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tiếng của Ngưu Đầu Nhân vang lên, Lâm Phong đang không thể điều khiển được cơ thể của mình, không thể đi về phía trước được nữa. Hắn nghĩ chờ sau khi Ngưu Đầu Nhân rời đi sẽ tiếp tục tiến vào trong, bởi vì hắn không biết bên trong hiện giờ là tình huống như thế nào. "Đúng là đẹp thật, nhưng chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây. Mọi người đi nhanh lên, cứ theo đường này mà đi, xem phía trước có đường ra không!" Rõ ràng là ngưu lão đại đang muốn thúc giục mọi người nhanh chóng đi về phía trước để tìm lối ra mới. Lâm Phong nghe vậy thở phào một hơi, hắn từ bỏ việc sử dụng năng lực để chống lại lực hút kia, ở lại chỗ này, cuối cùng cũng đợi được cơ hội. Chờ đến khi Ngưu Đầu Nhân đi rồi, việc hắn cần làm là, trong lúc Ngưu Đầu Nhân đều rời đi, hắn sẽ đi vào bên trong rồi đuổi theo bước chân của Ngưu Đầu Nhân, tiếp tục hướng về phía trước. "Đại ca, chỗ này thật đẹp, chúng ta còn phải đi tiếp sao? Ở đây nghỉ ngơi một chút được không?" Rõ ràng là giọng của ngưu Tiểu Thất, ngưu Tiểu Thất xem ra lúc nào cũng chỉ muốn nghỉ ngơi. Có lẽ là do bị những Ngưu Đầu Nhân khác lôi đi, sau đó liền nghe thấy ngưu Tiểu Thất kêu la bảo bọn họ buông hắn ra. Rất nhanh giọng của ngưu Tiểu Thất cùng những người khác càng lúc càng xa, lúc này Lâm Phong từ bỏ việc chống lại lực hút, thuận thế để bản thân bị cuốn đi. Hắn rơi xuống phía dưới, phát hiện bên ngoài đúng là phong cảnh hữu tình, cây cối tươi đẹp, cảnh sắc tuyệt trần, bầu trời xanh ngắt. Nơi đây quả thật giống như lời Ngưu Đầu Nhân nói lúc trước, hệt như một Đào Viên. "Thảo nào bọn họ nói chỗ này rất đẹp, cảnh sắc ở đây quả thật như tranh vẽ vậy!" Lâm Phong cảm thán xong, lập tức liền đuổi theo âm thanh của ngưu Tiểu Thất. Thực ra hắn không cần phải cố ý đuổi theo ngưu Tiểu Thất, bởi vì trước mắt chỉ có một con đường duy nhất, không đi con đường đó thì chỉ có thể đi vào rừng cây bên cạnh. Lâm Phong cho rằng Ngưu Đầu Nhân nhất định sẽ không bỏ qua con đường này mà tiến vào rừng cây, đừng thấy rừng cây phong cảnh đẹp, Lâm Phong biết bên trong chắc chắn sát khí tứ phía. Lâm Phong vô cùng hiếu kỳ, cánh rừng này rốt cuộc là thật hay giả? Bởi vì cảm giác dường như không hề chân thực, trong rừng cây không có một cơn gió nào. Trên người Lâm Phong có mang theo linh thú hống. Linh thú hống này có thể hấp thụ lực lượng thần bí trong Thần Bí Phủ, hắn biết thứ lực lượng thần bí kia, thực chất là hai người không còn là thực thể trong căn phòng khách, mà là hai hình ảnh hoạt động của người. Hai người kia hẳn là vẫn còn ở trong đại điện, ở chính điện phía trước, họ đã đi từ chính điện ra rồi tiến vào hậu điện. Lâm Phong hiện tại tò mò nhất là những linh thú mà hắn đã dẫn dụ đến giờ đang ở đâu? Bởi vì ở chỗ này hắn nhìn thấy Ngưu Đầu Nhân, đầu trâu thân người, trên người linh lực có lẽ nhiều hơn một chút so với nhân loại, hoặc có thể nói là đặc thù hơn một chút so với nhân loại. Có thể hấp dẫn cánh cửa chính của đại điện mở ra, làm cho Ngưu Đầu Nhân đi vào, nhưng vì Ngưu Đầu Nhân không đủ tôn trọng hai người kia, cho nên mới khiến họ bất mãn, để mặc Ngưu Đầu Nhân ở trong đại điện lật tung lên xuống cũng không có thu được gì hữu dụng. Sau đó bất đắc dĩ, Ngưu Đầu Nhân từ cửa sau của đại điện đi vào không gian mà họ đang ở đây. Ở trong không gian này hắn thấy bọn họ có hơn 10 người. Linh lực trên người bọn họ tập trung một chỗ hẳn là rất lớn, thế nhưng Lâm Phong lại cảm thấy linh lực trên người những người này dường như không còn sung túc như lúc trước. Bởi vì lúc trước hắn đã đại chiến một trận với Ngưu Đầu Nhân ở bên ngoài Không Gian Môn, năng lực của đám đầu trâu thân người kia vẫn còn rất dồi dào. Nhưng khi tiến vào phủ đệ này, những Ngưu Đầu Nhân này không những không có được năng lực, hơn nữa linh lực trên người bọn họ dường như cũng đã biến mất đi không ít. Đây là cảm giác của Lâm Phong, hiện tại điều Lâm Phong lo lắng chính là ngược lại hắn thì không sao, năng lực trên người hắn, hắn cảm giác không có bất kỳ sự xói mòn nào. Nhưng linh thú hống bị hắn thu nhỏ bằng năng lực cất trong tay áo, bây giờ có phải cũng bị hút đi một phần linh lực vì tiến vào Thần Bí Không Gian không? Hắn vốn muốn lấy linh thú hống ra xem thử, nhưng hắn biết nếu hiện tại mà lấy linh thú hống ra, vốn dĩ linh thú hống đang bị tay áo của hắn che chắn, sẽ bị mất đi một phần linh lực. Nếu như hắn phóng thích linh thú hống ra, vậy thì linh lực của linh thú hống có phải sẽ bị không gian này hút mất rất nhanh không, nên bây giờ Lâm Phong không dám làm vậy. "Ngươi vẫn ổn chứ?" Sau khi tiến vào được một lúc, Lâm Phong mới nhớ tới linh thú hống, hiện tại hắn không biết linh thú hống rốt cuộc như thế nào, hắn muốn hỏi xem linh thú hống hiện tại rốt cuộc ra sao. "May là ta chỉ bị mất đi một chút linh lực thôi!" Linh thú hống nói với Lâm Phong rằng, đúng là linh lực của hắn đã bị mất đi, nhưng bởi vì hắn đang được Lâm Phong mang theo trên người, hơn nữa Lâm Phong còn dùng một phương pháp đặc thù che chắn cho hắn một phần, nên linh lực của hắn mất đi không quá nhiều. Hắn hiện tại nói với Lâm Phong, đúng là có một phần linh lực đã bị mất, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được. Xem ra không gian này thực sự giống như Lâm Phong đã đoán, hai hồn phách kia có lẽ đã hấp thụ linh lực của linh thú, mới có thể duy trì cơ thể bình thường. Hiện tại hắn nghi ngờ rằng khu rừng rậm hai bên đường kia, chắc là những linh thú bị hắn đưa vào, hoặc là do đánh bậy đánh bạ mà tiến vào không gian này, tất cả đều đang ở trong hai bên rừng cây. "Nhẫn nại thêm chút nữa, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!" Lâm Phong đã ký kết khế ước với linh thú hống này, dù không phải là một khế ước bằng giấy trắng mực đen, mà là một khế ước dùng máu để ký. Thế nhưng một khi khế ước được ký kết thì sẽ có hiệu lực, nếu như khế ước chưa được giải trừ, bất kỳ bên nào trong bọn họ gặp chuyện sinh tử, đều sẽ liên lụy tới bên còn lại. Nói cách khác, Lâm Phong hiện tại không thể để cho linh thú hống chết được, nếu như linh thú hống chết, như vậy hắn cũng sẽ bị liên lụy. Vì vậy Lâm Phong đang bảo vệ linh thú hống, đồng thời linh thú hống cũng đang tìm cách hộ tống Lâm Phong chu toàn. Bởi vì nếu Lâm Phong chết, linh thú hống cũng không thể sống. "Đại ca, ở đây có một cánh cửa, chúng ta có nên đi qua cửa không?" Giọng nói the thé của Ngưu Tiểu Thất lại vang lên, hiện tại hắn đang hỏi ngưu lão đại bọn họ có muốn đi qua cánh cửa đó không, vì bây giờ họ lại phát hiện một cánh cửa. "Đại ca, sao ở đây nhiều cửa thế này? Chúng ta nên đi vào cánh cửa đó hay đi qua rừng rậm bên cạnh?" Ngưu lão bát rõ ràng không mấy hứng thú với những cánh cửa này. Vì hắn cảm thấy những cánh cửa này quá lừa người, mỗi lần họ đi qua cánh cửa nào, sau khi vào bên trong đều không có phát hiện mới. Nhưng bây giờ bọn họ vẫn phải đi theo con đường này để tiếp tục đi về phía trước, thuận theo con đường này mà đi, vẫn còn một chút hy vọng sống. Nếu như cứ đứng ở chỗ này thì có thể vì sự do dự mà để cho mình bị mắc kẹt ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận