Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 228: Dị thú người vĩnh viễn không khuất phục (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Giết!" Mấy trăm ngàn tướng sĩ khí thế ngút trời.
Thật hả dạ! Quá hả dạ! Nhân tộc chưa bao giờ được như ngày hôm nay, huy hoàng đến vậy! Ba vị Hoàng Giả bị đánh lui, một vị Hoàng Giả trọng thương bỏ chạy! Bốn Đại Chúa Tể đều vong mạng! Đây là chiến tích vĩ đại đến mức nào chứ!
"Thánh Hoàng vô địch! Nhân tộc tất thắng!" Có người cao giọng hô lớn.
Dị thú tứ phương dưới áp chế của hai vị Vương Giả không thể nhúc nhích. Một cuộc tàn sát đẫm máu nhất trong lịch sử bắt đầu!
"Thả con Thú Vương kia ra cho ta!" Liễu Nghị kích động gào khóc.
Lão tử cũng có thể là người chiến Thú Vương đấy! Đủ để khoe cả đời!
"Biu biu biu!" Linh Năng thương bắn với tốc độ cao.
Nhưng Thú Vương kia cũng không hề hấn gì. Dù vậy cũng khiến Liễu Nghị vô cùng kích động:
"Lão Tề, Lão Cam, Lão Tiêu thấy chưa, lão tử đang đánh Thú Vương chỉ có sức chống đỡ thôi đấy!" Liễu Nghị vuốt cánh tay thịt cười ha ha: "Hôm nay, chiến Thú Vương!"
"Mấy người mau tránh ra, Thú Vương giao cho ta!" Nghe Liễu Nghị nói, mọi người đều trợn mắt.
Cmn, chỉ có ngươi mới chiến Thú Vương? Tình hình thế nào mọi người không rõ ràng sao? Muốn khoe cũng đợi lúc khác mà khoe chứ. Đối diện với uy áp của hai đại Vương Giả, ngoại trừ số ít có thực lực mạnh như Huyết Đồ, những kẻ khác đều sợ hãi quỳ rạp dưới đất không dám động đậy.
Những Thú Tướng cấp thấp hơn hầu như mỗi giây chết gần mười ngàn.
"Này... Trận chiến này kết thúc rồi!" Thất Vĩ bá chủ run giọng nói: "Không phải là không thể chiến tiếp!"
"Hai vị Vũ Hầu đại nhân, những người khác các ngươi tùy ý xử lý, thả bọn ta rời đi là được!"
"Không sai, chỉ cần thả bọn ta đi, những người khác các ngươi muốn giết thế nào cũng được!" Băng Ma bá chủ sợ đến mất hồn.
Quá thảm. Thực sự giống lò sát sinh! Ác mộng, tuyệt đối là ác mộng!
"Ồn ào!" Tả Khâu Hàn nhíu mày.
Lời vừa dứt, bốn phía bắt đầu có tuyết rơi. Trong nháy mắt, nhiệt độ kinh khủng ập vào cơ thể của đám bá chủ Huyết Đồ.
"Ghê tởm..."
"Vũ Hầu Nhân Tộc khinh người quá đáng..." Đám bá chủ Huyết Đồ bị đóng băng cót ca cót két, cả người lạnh toát.
"Đáng chết... A!" Băng Ma bá chủ hét thảm.
Năng lực của hắn cũng là băng, nhưng so với Băng Vũ Hầu thì chẳng đáng gì!
"Băng Vũ Hầu khoan đã!" Đồng tử của Lâm Phong hơi co lại.
Cmn, giữ cho ta với. Tả Khâu Hàn ngơ ngác.
"Mấy tên bá chủ này giữ lại cho ta, để ta giết." Lâm Phong nói.
Tả Khâu Hàn càng ngơ ngác. Để ngươi giết làm gì? Muốn tự mình báo thù sao? Bất quá ngay lập tức Tả Khâu Hàn gật đầu. Ngươi là tương lai của Nhân Tộc, ngươi nói sao cũng được.
Ngay lúc này, từ xa vang tới tiếng hét lớn: "Dị thú nhân vĩnh viễn không khuất phục!" Một Thú Vương của tộc Thực Thiết Thú hét lớn: "Các vị bá chủ, xin hãy tiếp tục chiến đấu!"
"Chỉ có ngươi lắm lời!" Lâm Phong vung tay: "Ăn cho ngon vào nhé!"
Thú Vương của Thực Thiết Thú tròng trắng mắt lật lên rồi ngất đi.
Trong nháy mắt, Huyết Đồ bá chủ toàn bộ đông cứng thành tượng băng. Lâm Phong nhìn đám Huyết Đồ bá chủ hoảng sợ tuyệt vọng, khóe miệng khẽ nhếch lên:
Huyết Đồ à Huyết Đồ, ngươi cũng có ngày hôm nay. Dứt lời Lâm Phong đột ngột ra tay.
Lúc này đám người Huyết Đồ chỉ còn một chút hơi tàn. Lâm Phong vừa ra tay, trong nháy mắt răng rắc một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh băng lớn nhỏ rơi trên mặt đất.
"Keng, thành công tiêu diệt Huyết Sư Hổ nghiện máu, thu được một viên Thần Thạch chân vũ!" Tiếng hệ thống vang lên.
Tinh thần Lâm Phong chấn động. Quả nhiên, phần thưởng từ những bá chủ này tuyệt đối không tệ. Đã vậy:
"Keng, thành công tiêu diệt hàn băng tam đầu chim, thu được thưởng 3 năm tu vi." Từng tiếng thông báo không ngừng vang lên.
Sau khi toàn bộ các bá chủ còn lại bị Lâm Phong giết hết, trong mắt Lâm Phong ánh sáng kỳ dị lóe lên liên tục.
4 viên Thần Thạch chân vũ! Dị năng siêu X của hắn có thể tiến hóa lên cấp bậc cao hơn. Ngoài ra còn rất nhiều phần thưởng giá trị khác. Lần này quả thực vô địch.
Khắp nơi đều có người đang chiến đấu. Có người vừa giết lũ dị thú không chút sức phản kháng vừa khóc lớn. Chiến hữu của hắn vừa chết nửa tiếng trước ngay trước mặt hắn, bị chính con dị thú trước mắt chém giết.
Một canh giờ sau. Chiến đấu hoàn toàn kết thúc.
Tả Khâu Hàn cùng các tầng lớp lãnh đạo khác không ra tay, mà để cho tướng sĩ Nhân tộc tùy ý tàn sát những dị thú cấp thấp. Bọn họ biết, Nhân Tộc cần phải xả giận.
Sau khi chiến sự kết thúc, Nhiễm Hồng Y nhìn khắp toàn trường, khí thế hiên ngang. "Trận chiến này, đại thắng!"
Nhiễm Hồng Y khẽ kêu lên. Trong nháy mắt, toàn trường hoan hô!
Bên trong lòng đất ở nước ngoài, Hắc Vũ Hầu lệ nóng trào mi.
Nhân Tộc... Rốt cuộc đã đại thắng! 4 Đại Chúa Tể, 40 bá chủ, mấy triệu dị thú. Chuyện này trước đây căn bản không thể tưởng tượng được!
Ngày xưa, quê hương của hắn bị một cuộc bạo động Địa Quật cấp bậc này tiêu diệt. Sau này khắp nơi viện trợ 4 vị Vũ Hầu mới miễn cưỡng đánh lui được.
Vậy mà dù vậy, cũng phải trả giá bằng thương vong thảm trọng. Mà nay phe mình trả một cái giá vô cùng nhỏ để giành được trận chiến diệt tộc này!
"Nhân tộc bất hủ!" Hắc Vũ Hầu khẽ quát lên. Ngay sau đó, hắc trấn thủ, hắc Đô Thống và những cường giả khác lần lượt hét lớn.
Một trận chiến này đã đánh ra khí thế của Nhân Tộc! Tên tuổi Hoàng Giả của Nhân Tộc nhất định sẽ lưu danh thiên cổ!
Sau khi chiến đấu kết thúc. Không ít người mang theo tro cốt của người đã khuất rời khỏi Địa Quật.
Trong trận chiến này, có 4 vạn người đã vĩnh viễn ở lại nơi này. Trong số đó có quân nhân, đệ tử võ quán, thầy trò, những người sống tự do... Cũng có những cụ già hơn 80 tuổi.
Vậy mà dù vậy, ai nấy đều có ánh mắt rạng ngời.
Trận chiến này, bọn họ đã thấy sự đoàn kết của Nhân Tộc. Thấy được tương lai của Nhân Tộc!
Những Hoàng Giả dị thú kia có thể nhẫn tâm bỏ rơi thuộc hạ, bỏ mặc tính mạng của đồng tộc. Nhưng... Nhân Tộc sẽ không!
Mỗi người đều đáng để mọi người liều mạng bảo vệ.
Đây chính là Nhân Tộc!
Trong căn cứ.
Phong Mãn Cung nhìn bóng lưng các tướng sĩ thắng trận trở về rồi ngước nhìn về phía xa. Rồi thì thào: "Đa tạ."
Lời này, hắn nói là để Diệp Tôn nghe. Lúc trước nghe tin Tam Hoàng ép Diệp Tôn, Phong Mãn Cung thực sự sợ hãi. Nếu như Diệp Tôn thật sự giao Lâm Phong ra, Nhân Tộc chưa chắc sẽ nói gì. Phong Mãn Cung cho dù không cam lòng, tức giận thế nào cũng không làm được gì. Trận chiến này đã khiến cho Phong Mãn Cung thêm kính nể Diệp Tôn. Cũng làm cho hắn càng mong muốn trở nên mạnh mẽ!
Cửa thông đạo Địa Quật.
Liên Chân Phật quay đầu nhìn về phía Thú Tổ Sơn ánh mắt thổn thức. "Hoa Phật, ngươi làm tốt lắm!"
Hoàng Phủ Ngự tiến đến ôm Liên Chân Phật một cái.
Liên Chân Phật nói: "Đội trưởng, anh nói gì vậy, tôi cũng là người Nhân Tộc mà!"
"Nói hay lắm!" Lúc này Tả Khâu Hàn đi ngang qua.
Liên Chân Phật ngơ ngác, rồi thụ sủng nhược kinh.
"Ngọa Tào, Hoa Phật lợi hại nha." Hướng Quân ao ước nói: "Vậy mà khiến Vũ Hầu đại nhân khen ngợi một câu."
Liên Chân Phật khiêm tốn cười nói: "Ha ha bình thường thôi mà, Lâm Phong chẳng phải đã sóng vai với thánh hoàng đại nhân rồi sao? Ta đây tính là gì?"
"Lời thừa, ngươi so với Lâm Phong làm sao được?" Hướng Quân nói rồi bị Tề Nhạc đỡ đi.
Liên Chân Phật: "..." Cmn, lão tử khiêm tốn mà ngươi lại lên mặt? Đúng, ta không thể so với Lâm Phong. Thế còn ngươi thì sao, ta nhổ vào!
Tức giận bỏ đi. Chờ mọi người rời khỏi Địa Quật, lần lượt trở lại Ma Đô đại học thì một cảnh tượng cực kỳ rung động xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận