Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 298: Thần bí Chiến Vũ Hầu (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 298: Chiến Vũ Hầu thần bí (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
Ultramana thở dài một tiếng: "Thật muốn đi mở mang tầm mắt một chút a!"
Sơn Tác Đồ thấy vẻ mặt hướng tới của Ultramana thì không nhịn được nhắc nhở: "Điện hạ, với thân phận của chúng ta, cho dù có thể đi, e là cũng sẽ c·hết thôi."
"Thà như vậy, chẳng phải sẽ tìm cách vào Vạn Thú Giới hay sao." Ultramana liếc mắt. Hắn nói chuyện với Sơn Tác Đồ lúc nào cũng máy móc, không bao giờ quá nửa câu.
"Vị Viêm Đế này thực sự kinh tài tuyệt diễm!" Ultramana lẩm bẩm: "Sơn lão, đến Thần Triều trước đừng quấy rầy ta xem sách."
Sơn Tác Đồ chần chờ một chút, mới nói: "Điện hạ sau khi xem xong có thể hay không... Có thể cho ta xem được không?"
"Cút đi!"
Ngày hôm sau.
Cuộc khảo hạch cuối cùng của đạo sư Đại học Lâm Đô bắt đầu.
Lâm Phong không nghĩ nhiều về nội dung hai quyển sách Thần Triều Bí Điển kia. Đương nhiên, hắn cũng không có ý định hỏi Diệp Tôn. Dù biết Diệp Tôn bọn họ tuyệt đối sẽ không h·ạ·i Nhân Tộc, nhưng trước khi làm rõ mục đích của họ, Lâm Phong vẫn muốn chừa cho mình một đường lui. Còn về thân phận của Lâm Phong. Dù theo cách nghĩ kia thì rất có khả năng chính mình đến từ nơi ban đầu. Hài nhi chuyển thế, thiên phú dị bẩm, hai điều kiện này có vẻ rất phù hợp. Nhưng Lâm Phong biết, chính mình không phải từ nơi ban đầu mà ra.
Khảo hạch đạo sư Đại học Lâm Đô thực ra không phức tạp. Vừa xem tâm tính và nhân phẩm, đây cũng là điều quan trọng nhất. Về phương diện khác, chủ yếu là xem kinh nghiệm thực chiến. Bởi vì Đại học Lâm Đô muốn bồi dưỡng tinh anh thực chiến, nên năng lực thực chiến của đạo sư cực kỳ quan trọng.
Công tác chuẩn bị trước khảo hạch đã do Tôn Hoàn Lưu Ly và Lăng Vi sắp xếp xong. Lâm Phong cần phải làm là bước cuối cùng, kỳ thực cũng chỉ là làm cho có lệ.
Tổng cộng có 9 vị lão sư tham gia khảo hạch cuối cùng. Một người trước đó đã bị loại và được đưa vào đội vệ binh phủ Thành chủ. Còn 9 người này, có thể nói là những người ưu tú nhất. Có người do Diệp Tôn giới thiệu, có người là đồng nghiệp cũ của Tôn Hoàn Lưu Ly. Cũng có người được chiêu mộ từ các xí nghiệp và võ quán.
Sau hai canh giờ khảo hạch trên nhiều phương diện, Lâm Phong giữ lại 6 người. Ba người còn lại căn cứ năng lực được điều về phòng hậu cần làm người phụ trách.
Khảo hạch vừa kết thúc.
"Đồ đệ." Phong Mãn Cung từ bên ngoài hí hửng chạy tới.
Lâm Phong thấy vậy cười nói: "Hiệu trưởng, ngươi tới muộn rồi."
"Hắc, ta đâu có tới xem các ngươi khảo hạch." Phong Mãn Cung xua tay nói: "Chúng Thần Sơn sắp bắt đầu rồi, dạo gần đây chuẩn bị thế nào rồi?"
Nghe vậy Lâm Phong ngẩn người một lát. Rồi chợt cười khổ. Gần đây hắn bận việc quá nên quên mất chuyện này.
"Tạm được." Nghe hắn nói, Lâm Phong trả lời.
"Năm nay chúng ta cũng đi." Phong Mãn Cung nói: "Trừ ta ra, lão Sở, lão Lộc còn có Linh Vũ Hầu cũng đi."
"Hả?" Lâm Phong có chút bất ngờ nói: "Không phải chỉ có tông sư và Đại Tông Sư mới được đi sao?"
"Cũng không phải là tuyệt đối, năm ngoái dị thú cũng có Vương Giả đi." Phong Mãn Cung giải thích: "Trước đây chúng ta không có Vương Giả, mấy lão bài Võ Hầu kia cũng không thể tham gia."
Nghe vậy Lâm Phong liền hiểu. Nhưng nghĩ đến việc có thể cùng Phong Mãn Cung bốn người kề vai chiến đấu, ngẫm lại thấy cũng thú vị.
"Khái khái, lần này ta tới thực ra là muốn nói với ngươi một chuyện." Phong Mãn Cung nói: "Quân Vũ Hầu đại nhân nói, muốn tiến hành một cuộc luận bàn nhỏ, chọn ra đội trưởng và đội phó."
Phong Mãn Cung vừa nói vừa né tránh. Lâm Phong thấy thế nhất thời buồn cười. Hiệu trưởng đây là không tự tin a.
"Hiệu trưởng, đội trưởng và đội phó cứ để mọi người tự chọn là được." Lâm Phong nói: "Không cần phải nói với ta." Theo Lâm Phong, trực tiếp chọn hai người trong bốn người Nhiễm Hồng Y là được. Không cần thiết phải làm phức tạp như vậy.
"Khụ khụ khụ, ta cũng cho là như vậy." Phong Mãn Cung mặt hơi đỏ: "Nhưng dù sao việc này vẫn là nên làm theo quy củ thì hơn."
Năm nào cũng sẽ có một cuộc luận bàn hữu nghị. Dù sao người dẫn đội phải có đủ thực lực mới được. Năm nay, vì sự xuất hiện của Lâm Phong, Phong Mãn Cung có chút cảm giác cấp bách.
"Ta không hứng thú." Lâm Phong liếc mắt: "Hơn nữa, ta không cho rằng ta có kinh nghiệm dẫn mọi người đi mạo hiểm."
"Thôi bỏ đi, lát nữa ta sẽ nói chuyện này với Quân Vũ Hầu!"
"Cũng được." Phong Mãn Cung đỏ mặt nói. Hắn thực sự sợ mình sẽ không thắng nổi Lâm Phong. Không thắng nổi đồ đệ của mình sao? Chuyện này người khác có thể sẽ không nói gì, nhưng Lộc Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để cười nhạo hắn. Còn Sở Thiên Dương, tên kia so với hắn còn x·ấ·u hổ hơn. Thất bại trước con rể của mình? Chắc là sẽ phải làm cho Sở Thiên Dương tìm một cái lỗ để chui xuống mất.
"Đúng rồi hiệu trưởng, ngươi biết nơi ban đầu không?" Lâm Phong thuận miệng hỏi một câu. Vừa nói dứt câu, sắc mặt Phong Mãn Cung hơi biến đổi. Rồi lập tức nói: "Ngươi, sao ngươi biết!"
Nơi ban đầu, đây là bí mật tuyệt đối mà các cường giả kỳ cựu, hơn nữa phải là tầng lớp cao cấp mới biết. Hơn nữa Phong Mãn Cung biết, Diệp Tôn cũng sẽ không chủ động đề cập đến chuyện này.
"Xem ra ngươi cũng biết." Lâm Phong như có điều suy nghĩ gật đầu: "Ngươi cảm thấy, trong chúng ta có người nào từ nơi ban đầu đến không?"
Vẻ mặt Phong Mãn Cung thay đổi liên tục. Một lát sau mới trầm giọng nói: "Có, hơn nữa..."
"Thôi bỏ đi không nói nữa." Phong Mãn Cung xua tay nói: "Việc này ngươi biết cũng chẳng có gì hay."
Dừng một chút, Phong Mãn Cung nói với giọng đầy ý nghĩa: "Đồ đệ, bất kể thế nào, mục tiêu của mọi người là nhất trí."
"Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không có ý x·ấ·u với Nhân Tộc."
"Bọn họ?" Lâm Phong cau mày. Xem ra, quả nhiên không chỉ một người.
Rồi chợt Lâm Phong nói: "Vị Chiến Vũ Hầu kia..."
"Suỵt!" Mặt Phong Mãn Cung biến sắc: "Tên tiểu tử thối, đã bảo là đừng nói rồi ngươi còn nói."
"Không phải chứ, đáng sợ đến thế sao?" Lâm Phong thực sự bị Phong Mãn Cung dọa sợ: "Lẽ nào..."
"Đừng có lẽ nào." Phong Mãn Cung c·ắ·t đ·ứ·t lời Lâm Phong nói: "Nói chung, đến thời cơ vị kia sẽ tự nhiên xuất hiện trước mặt ngươi."
"Hiệu trưởng, ngươi đã từng gặp chưa?" Lâm Phong nhìn Phong Mãn Cung thật sâu một cái, không hỏi thêm nữa.
Phong Mãn Cung sắc mặt có chút kỳ lạ. Suy nghĩ một chút mới nói: "Ừ." Vừa nói vừa nói thêm: "Đồ đệ, ta sẽ đi xin phép Quân Vũ Hầu một chút, nếu không phải quá quy tắc, vậy mấy người chúng ta cũng có thể mặt dày tự chọn nữa."
"Được được được." Lâm Phong phất tay một cái: "Sao cũng được." Dù sao hắn đi Chúng Thần Sơn là để bảo toàn bản thân. Những thứ khác Lâm Phong thật sự không để bụng. Hơn nữa, cũng nên chừa cho mấy vị tiền bối chút mặt mũi.
...
Phong Mãn Cung trở về Đại học Ma Đô thì hít sâu một hơi. Rồi lấy ra một cái máy truyền tin đặc thù. Cái máy truyền tin này cực kỳ cổ xưa, nhìn thoáng qua giống như không phải của thế giới này.
"Đồ đệ, thân phận của Chiến Vũ Hầu sẽ khiến ngươi kinh ngạc cho xem." Phong Mãn Cung nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: "Xem ra, tiểu tử này đã tiếp xúc được với rất nhiều chuyện rồi."
Phong Mãn Cung không đợi bao lâu, phân thân của Diệp Tôn trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Phong Mãn Cung.
"Sao vậy?" Diệp Tôn hiếu kỳ hỏi.
"Thánh Hoàng, có nên nói cho Lâm Phong biết chuyện về Chiến Vũ Hầu không?" Phong Mãn Cung hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận