Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 583: Vết rách

Lâm Phong cùng Ngưu Tiểu Thất, còn có tên vô lại ngưu mấy người bọn hắn đứng ở cuối đường chờ ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát. Ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát, bọn họ thật ra vẫn còn tương đối khẩn trương, thế nhưng bọn họ cũng biết lúc này phải cấp tốc tiến về phía trước. Ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát hai người họ biết chỉ cần động tác nhanh một chút là có thể rời khỏi chỗ này. Nếu như chậm chạp thì ngược lại sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên bây giờ ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát hai người thật sự vô cùng khẩn trương. Họ cũng tận lực làm cho động tác của mình mềm nhẹ hơn. Bên cạnh, Lâm Phong cùng Ngưu Tiểu Thất bọn họ đã hồi hộp đến cổ họng rồi. Nhất là Ngưu Tiểu Thất, cậu biết mình có thể qua đây là vì thân hình tương đối gầy yếu. Động tác của ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát cũng khiến Lâm Phong lo lắng. Lâm Phong bây giờ nhìn ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát, hắn biết hai người đã tận lực cố gắng. Nhưng Lâm Phong lúc này phải nhắc nhở họ, bây giờ nhất định phải nhanh chân lên. Thời gian không còn nhiều nữa, hơn nữa đám ruồi muỗi phía sau đã tỉnh lại. Mặc dù đám ruồi muỗi nhỏ kia có thể sẽ không đuổi theo, nhưng hiện tại bọn họ không dám chắc chúng có thể sẽ không tới. Vì vậy, đối với Lâm Phong, ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát rất quan trọng. Dù sao một người có đầu óc có năng lực, một người thì năng lực mạnh vô cùng. Cho nên bây giờ nếu muốn đi qua sơn động này, Lâm Phong chỉ đem theo Ngưu Tiểu Thất và những Ngưu Đầu Nhân khác thì không được. Phải có ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát đi cùng. "Lão đại, hai người các ngươi phải tỉnh táo một chút, động tác nhanh thêm chút nữa!" Ngưu lão đại cùng Lão Bát, đối với Lâm Phong mới là quan trọng nhất. Cho nên Lâm Phong nhìn ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát, hắn biết ngưu lão đại bây giờ rất khẩn trương, chính hắn cũng vậy. Lâm Phong thúc giục, làm cho ngưu lão đại cùng Ngưu Lão Bát biết họ phải nhanh chân lên. Hơn nữa, họ đã nghe thấy tiếng động phía sau lưng, có tiếng cánh đập nước. Điều đó có nghĩa là đám ruồi muỗi đã tỉnh lại. Bây giờ, ánh sáng trong sơn động không tốt lắm, họ không thể quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng họ biết đám ruồi muỗi đó cách mình không xa. Lâm Phong biết đám ruồi muỗi chắc đã tỉnh, điều Lâm Phong lo lắng là chúng sẽ đuổi tới. Dù trước đó đã phỏng đoán rằng đám ruồi muỗi đó có thể sẽ không tới, nhưng Lâm Phong cảm thấy khả năng đó vẫn có, dù sao cái hang này có vẻ như thông. Ngưu Lão Bát bây giờ nghe tiếng cánh đập phía sau, biết có lẽ đám ruồi muỗi đã tỉnh. Ánh sáng trong hang lúc này rất tối, cậu không thấy rõ tình hình phía sau, cũng không dám quay đầu lại nhìn. Nhưng chính cái tiếng vù vù này khiến Lâm Phong và Ngưu Lão Bát rất lo lắng. Nhất là Ngưu Lão Bát, cậu vô cùng căng thẳng. Giờ cậu bất giác đi nhanh hơn, bước chân cũng trở nên nặng nề hơn nhiều. "Đám ruồi muỗi phía sau chưa chắc sẽ tới, ngươi phải động tác nhanh thêm chút nữa mà vẫn mềm nhẹ thôi, vừa rồi suýt nữa thì ngươi ngã đấy!" Lâm Phong nhìn Ngưu Lão Bát, mắt hắn rất tinh. Dù ánh sáng trong hang tối, nhưng Lâm Phong có thể thấy rõ tình huống trước mắt. Hắn thấy động tác của Ngưu Lão Bát, hơn nữa mặt băng dưới chân cậu hình như lại bị vỡ thêm chút. Hắn lo Ngưu Lão Bát bất cẩn sẽ bị ngã. Nếu Ngưu Lão Bát ngã xuống, coi như họ mất một trợ thủ đắc lực. Huống hồ hắn và Ngưu Lão Bát tình cảm cũng rất tốt. "Đúng vậy, Lão Bát ngươi không cần khẩn trương, hiện tại chúng ta đều ở đây mà, ngươi cứ mạnh dạn đi tới!" Ngưu Tiểu Thất ở bên cạnh thấy vẻ căng thẳng của Ngưu Lão Bát, biết bây giờ cậu ấy hơi lo lắng. Dù sao bây giờ bọn họ đang ở trong một hoàn cảnh không an toàn. Ngưu Lão Bát lo lắng cũng là bình thường. Ngưu Lão Bát bây giờ là người có đầu óc nhất trong số họ. Nếu không có Ngưu Lão Bát, kể cả sau khi ra ngoài có tranh giành địa bàn với đám Ngưu Đầu Nhân khác thì họ cũng không phải đối thủ. Nếu có Ngưu Lão Bát thì lại khác, cho nên Ngưu Tiểu Thất cũng biết không có Ngưu Lão Bát là không được. Ngưu lão đại hiện tại không hề để ý tới bản thân mình. Ngưu lão đại là người có thể chất mạnh nhất trong đám Ngưu Đầu Nhân này. Nên bây giờ mỗi bước đi của hắn đều nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc. Cũng may mặt băng vẫn chịu được hắn, hơn nữa động tác của hắn cũng khá nhanh. Nên ngưu lão đại nhìn con đường phía trước. Thật ra mỗi khi bước một bước, hắn đều cố gắng bước dài hơn một chút, như vậy cơ hội thoát ra sẽ nhiều hơn. Vì vậy, ngưu lão đại bước rất rộng, bước chân dài có ưu thế hơn hẳn. Hắn cố gắng đi nhẹ nhàng, nhưng do thể trọng lớn nên dù hắn đi rất nhanh thì vẫn giẫm lên những vết nứt trên đường. "Ngưu lão đại, bước chân của ngươi dài thêm chút nữa, còn hai bước là tới rồi!" Lâm Phong nhìn ngưu lão đại, hắn biết động tác của ngưu lão đại rất nhanh. Ngưu lão đại bây giờ liều m·ạ·n·g chạy về phía trước, Lâm Phong rất tán thưởng cách làm của ngưu lão đại. Dù sao chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng tới nơi. Còn Ngưu Lão Bát có vẻ quá cẩn thận, nhưng đối với Lâm Phong, sự cẩn thận của Ngưu Lão Bát cũng rất tốt. Bởi Lâm Phong biết, nếu Ngưu Lão Bát cẩn thận, đó sẽ là kinh nghiệm quý báu cho họ. Hơn nữa bây giờ Ngưu Lão Bát dù nhìn có vẻ căng thẳng, nhưng đã khống chế được rất nhiều rồi. Ngưu Lão Bát đã rất nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình. Thực ra Lâm Phong đã nhìn ra, Ngưu Lão Bát giờ không còn căng thẳng như lúc đầu. Vừa rồi căng thẳng là do tiếng cánh đập vù vù của đám ruồi muỗi. Nhưng sau đó Ngưu Lão Bát đã tự điều chỉnh lại. Rất nhanh Ngưu Lão Bát trở nên tự tin, đây là điều Lâm Phong thích. Tốc độ Ngưu Lão Bát điều chỉnh bản thân rất nhanh. Chỉ có tốc độ này mới có thể giúp Ngưu Lão Bát nhận ra, bây giờ việc rời khỏi đây rất dễ dàng. "Mới nãy hết cả hồn, ta không ngờ đám ruồi muỗi đột nhiên lại phát ra tiếng cánh đập, hơn nữa trong hang quá yên tĩnh, tiếng động của bọn chúng như ở bên tai vậy!" Bây giờ Ngưu Lão Bát mới biết khi nãy mình quá căng thẳng. Cậu chỉ có thể nói với Lâm Phong, vừa rồi cậu thật sự rất căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận