Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 921: Ngoạm miếng thịt lớn cảm giác (length: 7787)

Nghe mọi người bàn tán, Bạch Vân Khê cũng đồng tình, ở thời đại của nàng, tuổi trẻ còn có thể liều một phen, gặp may làm vài năm hưởng thụ cả đời. Nhưng ở thời đại này, mấy loại nghề kỹ, căn bản chẳng ra gì.
Hễ là người có chút thân phận, hễ mở miệng nói về người ở thanh lâu, đều cảm thấy mất mặt.
Mấy người đi giữa biển hoa, nghe những cô nương trước mặt cười nói vui vẻ, đến khi cánh mũi ngửi thấy mùi thịt nướng, mới quay người trở về.
Đỗ thị thắt tạp dề, dẫn nha hoàn bận rộn khí thế ngút trời.
"Nương, thịt nướng ăn được rồi, các ngươi ngồi trước đi, lát nữa con mang quạt lên." Những người này đều là bậc quý tộc tinh tế, chắc không thích gặm xương.
"Vất vả con rồi,"
Bạch Vân Khê mời mọi người ngồi xuống, rồi đi qua giúp một tay "Thịt đùi dê thì thái miếng, sườn dê cắt ở giữa một đoạn là được, chúng ta ăn nướng thì như vậy, nếu thái quá nhỏ ngược lại mất vị."
Thực ra nàng thích tư thế ngậm miếng thịt to uống ngụm lớn rượu, chỉ sợ những người khác không thoải mái.
"Nương yên tâm, con biết. Ngoài thịt dê nướng, con còn chuẩn bị thịt heo, cố ý chọn thịt ba chỉ, mềm ơi là mềm."
Đỗ thị cầm kéo, cắt những miếng thịt ba chỉ nướng xong thành từng đoạn, bày lên đĩa, rắc gia vị, kèm theo hơi nóng, hương vị càng thêm nồng đậm.
Ngoài sườn dê, sườn lợn nướng, còn có chút rau quả, ví như khoai lang nướng, nấm hương nướng, với mấy con cá nướng.
Đợi Chương Diệc San dẫn các cô nương về, mọi người ngửi thấy mùi thịt nướng, mắt ai cũng sáng lên. Nhất là cô bé Nha Nha, chạy thẳng đến bên cạnh Đỗ thị "Nương, thơm quá," từ khi đến phủ thành, đã lâu lắm rồi các nàng chưa ăn thịt nướng.
"Con mèo nhỏ tham ăn, mau ngồi xuống, không thiếu phần con." Đỗ thị thấy con gái thèm ăn, trừng yêu một cái, cuối cùng nhịn không được, đưa luôn cho con một miếng sườn lợn nướng, "Cắn nhẹ thôi, đừng thô lỗ quá."
"Hi hi... Nương nói sai rồi, gặm xương cốt căn bản không lịch sự được, phải há mồm gặm mới ngon." Nha Nha cầm sườn, nháy mắt.
Đỗ thị nghe vậy, thấy tư thế cầm xương của con bé, cười ồ lên, vội bảo nha hoàn mang thịt nướng và sườn đã thái ra bàn.
Muốn gặm thì mọi người cùng gặm, một mình con gái gặm quá lạc lõng.
Mùi thơm cứ lan tỏa trong không gian, mọi người đều mong chờ bữa ăn ngoài trời này "Nhanh nào, ở đây toàn người nhà cả, không cần khách sáo, bốc tay ăn mới ngon nhất." Nói rồi, Bạch Vân Khê cầm trước một miếng thịt dê nướng, cắn một miếng, ý bảo cho mọi người.
Ngô an nhân nhìn nàng, lại nhìn những miếng thịt nướng thơm nức, do dự một chút, vẫn là cầm đũa, gắp miếng thịt thái nhỏ.
Nhai thử, không khỏi nheo mắt "Quả thật không tệ, thảo nào con cứ khen tài nghệ của Anya mãi, quả nhiên có thiên phú."
Con dâu ngoan bỗng thành con gái, không cần hỏi cũng biết bên trong chắc có chuyện gì đó. Mỗi nhà mỗi cảnh, các nàng không tiện hỏi nhiều, nhưng thấy hai người ở chung hòa thuận, không khỏi cảm thán, nàng ta thật giỏi lấy lòng người.
"Nương, người cũng ăn đi, đừng nhìn mãi."
Ngay lúc Từ đại nương tử còn đang nhìn chằm chằm vào bộ móng tay vừa làm thì cô con gái đặt vào tay bà miếng sườn "Ăn xong rửa tay là được."
Lần đầu tiên ăn cơm như thế này, quả thật thú vị.
Từ nhị nhi cả người đều hưng phấn, từ nhỏ nàng được người nhà thương yêu, hễ nàng muốn gì, cha mẹ và anh trai đều sẽ chiều nàng, dù vậy, nàng vẫn chưa từng thoải mái thế này.
Từ đại nương tử nhìn con gái và cô bé nhà họ Bạch cùng nhau gặm xương, cứ thấy sao mà không chân thực.
Bạch Vân Khê nhìn bà, không khỏi khẽ cười một tiếng, "Khó được dịp đi đạp thanh ngắm hoa, ngẫu nhiên thoải mái một chút cũng không sao."
Ngô an nhân buông đũa xuống, cầm một miếng sườn lợn nướng gặm một cái, "Không sai, gặm đúng là thơm... Nhưng người bình thường chắc chắn không dám như vậy, may là nhà ta ông xã xuất thân võ tướng, vốn đã hào phóng, ta cũng coi như là có thể thích ứng được."
Nàng thì có thể thích ứng, còn Từ đại nương tử thì chưa chắc.
Nhà họ Từ kinh doanh buôn bán, chưa bao giờ thiếu tiền, chỉ riêng trong phủ nuôi đầu bếp thôi đã có hơn hai mươi người, đồ ăn đặc sản khắp nước đều có thể ăn được ở nhà họ Từ. Trước đây, tiệc tùng ở nhà mẹ đẻ của bà còn phải mượn đầu bếp của nhà họ Từ.
Những đầu bếp kia đều được nhà họ Từ trả lương rất cao, chính là để thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Các đầu bếp phải vắt óc nghĩ ra món ăn, ngoài hương sắc vị, còn phải làm sao cho chủ nhân ăn được thuận tiện, nhất là nữ quyến, không thể mất lịch sự tao nhã.
Tỉ như một viên thịt, nhỏ hơn cả quả táo, một miếng một ngụm, không được nhai phồng má, mất mỹ quan.
Trái lại con gái nhà họ Từ, được trong nhà nuông chiều, hồn nhiên ngây thơ, không câu nệ lễ tiết.
Từ đại nương tử thấy các nàng ăn uống hăng say, nhìn miếng xương con gái nhét vào tay, cố gắng cắn một cái, thịt nướng làm thật không tệ, rất đậm vị. Nhưng cách ăn này bà có chút không quen.
Bạch Vân Khê nhịn cười, lại cầm một xiên khoai lang nướng, thơm ngũ vị hương, vừa miệng.
Ngoài thịt nướng, Bạch Vân Khê còn bảo người chuẩn bị rượu hoa quả, vị ngọt. Ăn với thịt nướng, quả là tuyệt phối.
Vài chén rượu vào bụng, không khí lại càng thêm náo nhiệt. Từ nhị nhi mặt ửng hồng, cong môi với Bạch Vân Khê, mắt cười như trăng lưỡi liềm "Bạch bá mẫu chuẩn bị bữa dã ngoại vui quá, con thích lắm."
"Con bé này, chắc là say rồi."
Từ đại nương tử nghe con gái gọi, mặt căng thẳng, con bé này thật là không biết lớn nhỏ. Các nàng dù có quen thân thế nào, phân biệt quan thương vẫn cứ thấp một bậc, phần lớn người kết giao với nhà bọn họ đều là vì tiền của nhà họ Từ, chứ người thì trước giờ không lọt được vào mắt quý nhân.
Không bằng lòng, cách xưng hô của con gái thật là không ổn.
"Trước kia ta quản nghiêm, không cho con bé động đến rượu, hôm nay ngược lại để nó tự do."
Nói rồi, Từ đại nương tử định đứng dậy đi chăm sóc con gái thì bị Bạch Vân Khê ngăn lại.
"Nhị tỷ nhi hồn nhiên ngây thơ, là đứa trẻ dễ mến. Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, cô cứ để con bé tùy ý chơi đi."
"Nương, người nghe thấy chưa, bá mẫu còn không chê con ồn ào, chỉ có người với cha là lo xa." Từ nhị nhi mở to đôi mắt cong cong, nhìn Bạch Vân Khê, cười hì hì "Bá mẫu, hôm nào con đến nhà chơi với Nha Nha được không?"
"Con bé này, sao còn tiện thể leo lên luôn thế?" Từ đại nương tử nhìn Bạch Vân Khê, mặt hơi ngượng.
"Đương nhiên được, Nha Nha bình thường ít ra ngoài, cũng không có bạn chơi, lát nữa con đến nhà ta chơi."
Bạch Vân Khê khẽ cười, chẳng để ý chút nào, nhà họ Từ có thể nuôi con gái thành ra như vậy, có thể thấy là thật lòng yêu thương.
Từ đại nương tử nhìn con gái cười hớn hở, rất là bất đắc dĩ, may là nàng ta không trách bà lỗ mãng, nghĩ lát nữa phải về nhà dạy lại cho nó vài quy tắc đối nhân xử thế, tránh để người khác chê cười.
Một bữa cơm xong, ai cũng đều vui vẻ.
Lau tay sạch sẽ, ngồi trong ghế, uống trà tiêu cơm.
Từ đại nương tử nhìn đám hoa lê trước mặt "Thật sự, trong tay ta cũng có không ít trang viên, trước giờ không nghĩ, ở trang viên lại có thể ăn cơm như thế này?"
Mỗi lần đến trang viên, người dưới đều chọn món ngon nhất dâng lên, bà cũng đã quen, không hề nảy ra ý nghĩ gì khác.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận