Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 281: Rời xa phụ năng lượng người (length: 4026)

Đi vào một chút mới phát hiện, là vợ chồng Bạch Vân Bằng, bên cạnh bọn họ, không chỉ chất đầy hai cái sọt, trên mặt đất còn có một bó.
Thấy hai người xuất hiện ở đây, Bạch Vân Khê khựng lại, nàng chưa kịp mở miệng nói gì, tiểu tứ bên cạnh đã không nhịn được, “Kia là đường thúc đường thẩm rồi, thật là không biết xấu hổ, cứ tưởng bọn họ sẽ không đến nữa, không ngờ, bọn họ lại lén lén lút lút chạy tới đào đồ.”
Bạch Vân Khê nhìn rễ sắn chất đống trên mặt đất, khóe miệng giật giật, khoát tay với mấy người, “Dù sao cũng là chỗ chúng ta đào còn sót lại, không cần để ý làm gì, cũng đừng làm kinh động bọn họ, chúng ta đi vòng qua bên cạnh là được, tránh để bọn họ chú ý tới.”
Cái thứ da mặt dày này, nàng cũng không muốn tốn lời với hai người này nữa.
Tiểu ngũ đồng tình gật đầu, nhỏ giọng nói, “Nương, chúng ta đi vòng phía sau, dù bọn họ có đào rễ sắn cũng không biết làm bột sắn, đến lúc đó lại tránh không khỏi chạy tới nhà ta hỏi xin.”
Nói đến đây, tiểu ngũ u ám liếc nhìn hai vợ chồng kia, “Đến lúc đó nương tuyệt đối đừng mềm lòng, đối với những người này chúng ta không cần phải tốt với họ.”
Nghe tiểu ngũ nhắc nhở, khóe miệng Bạch Vân Khê cong xuống, “Yên tâm, đồ của ta không dễ gì cho bọn họ lấy đi như vậy, đặc biệt là nhà nhị nãi nãi.”
Lý thị nhìn rễ sắn xếp đống trên mặt đất, tức giận bất bình nắm chặt quạt lá cây giẫm mạnh xuống đất.
“Còn định sang năm qua đây hái một mẻ chứ, giờ thì hay rồi, trực tiếp bị bọn họ đào đoạn tuyệt gốc.”
Bạch Vân Khê đưa tay vỗ vai Lý thị, nhẹ giọng an ủi, “Đừng để ý những người này, may là chỗ lớn đã bị chúng ta thu về nhà rồi, còn lại chỗ này bọn họ muốn đào thì đào.”
Không cần nghĩ, hai người hậm hực trở về, thế nào cũng bị nhị bá nương nhắc đến, hiện tại có thể xuất hiện ở đây, chắc là đã phản ứng lại.
Mấy người không làm kinh động vợ chồng Bạch Vân Bằng, đi vòng qua phía sau bụi cây, tránh đi từ xa.
Loại người đầy năng lượng tiêu cực thế này, có thể cách xa bao nhiêu thì cứ cách.
Đi được một quãng xa, Bạch An Diễm mới quay đầu nhìn lại, thở hắt ra, quay đầu nhìn nương, “Nhị nãi nãi lần này ngược lại có thể nhẫn được, khi mọi người đều vây quanh cửa nhà ta nhìn, bà ấy vậy mà không tham gia vào.”
Với dáng vẻ khóc lóc om sòm thường ngày của bà ấy, cả tộc Bạch Thị không ai không sợ, nhắc đến nhà nhị nãi nãi, mọi người đã không nhịn được nhức đầu.
Nghe lời may mắn của lão nhị, Bạch Vân Khê nhịn không được bật cười, “Không phải là bà ta không muốn đến nhà chúng ta, mà là e sợ dao phay trong tay lão nương, ngươi quên Tôn thị bị hưu như thế nào à, càng là loại đàn bà lươn lẹo đó càng sợ chết.”
“Hơn nữa, sau lần trước, hai nhà chúng ta coi như là đã vạch mặt, mặt bà ta có dày cũng không dám chạy đến nhà ta làm loạn. Với lại, còn có giấy cam đoan do nương đưa ra kia, người như nhị nãi nãi bà ta, ra ngoài không chiếm được món hời thì lại cảm thấy bản thân chịu thiệt, làm sao tự gây bất lợi cho mình được.”
Nhắc đến điều này, Bạch Vân Khê cong môi xuống, những người trong thôn lượn lờ ở cửa nhà các nàng xem xét, người đứng sau sai khiến này, phỏng đoán có liên quan đến nhị bá nương.
Thiên hạ chẳng có bức tường nào gió không lọt qua được, huống chi chỉ là một thôn trang nhỏ, nàng chỉ là lười điều tra mà thôi.
Nghe Bạch Vân Khê phỏng đoán, mấy người đều trầm mặc.
Với cái kiểu nhị nãi nãi ghi hận nhà họ, thì việc này rất có thể là thật.
Nghĩ đến Tôn thị kia, chỉ vì muốn ăn một miếng cá, mà dám cấu kết nhị lại tử đến tìm nhà bọn họ gây sự, huống chi là chuyện khác?
Mấy người vừa oán trách, vừa rời xa hai vợ chồng kia, trên đường ngang qua một rừng thông, Bạch Vân Khê phát hiện trên mặt đất rụng rất nhiều quả thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận