Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 126: Phát hiện bàn chân điều (length: 3881)

Bạch Vân Khê cầm liềm, thúc giục nàng rời đi, đã vậy còn gắng sức cõng một trăm tám mươi cân đồ vật, mệt đến phát sợ.
Nhìn bóng lưng Lý thị khuất dạng giữa lối đi trên núi, Bạch Vân Khê mới dừng bước, thở hắt ra, đưa tay vỗ ngực.
"Thân thể mục ruỗng này, quay đầu phải cố rèn luyện mới được."
Sinh trưởng ở nhà nông, phải có sức khỏe như hổ mới sống được, bệnh tật thì chẳng ai ưa.
Bạch Vân Khê ngồi trên một tảng đá, ngắm nhìn rừng cây hơi ngả màu vàng, cảnh thu quả là không tệ, đâu đâu cũng toát lên cảnh tượng bội thu.
Ngắm phong cảnh phương xa, nghỉ ngơi hồi lâu, nàng mới hoàn hồn.
Thân thể này quá yếu, nàng quyết định, từ tối nay sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể, sẽ luyện bài "Bát bộ kim cương công".
Bạch Vân Khê nắm chặt liềm, vô ý xẹt qua đám dây leo bên cạnh, răng rắc một tiếng, làm gãy mấy cây, lộ ra một khoảng đất gồ ghề.
Nhìn chỗ đất bị nàng xẹt qua, có một thứ giống thân cây gần đây bị lộ ra ngoài, bị liềm quẹt trúng làm bị thương, chỗ đó chảy ra chất lỏng màu trắng.
Bạch Vân Khê ngẩn người, lại nhìn dây leo, phiến lá hình trái tim lớn bằng lòng bàn tay, nàng bóc một đoạn rễ cây xuống, ngửi thử, mắt lập tức sáng lên.
Nàng vậy mà gặp được khoai núi hoang.
Đây chẳng phải đúng dịp sao?
Nàng chỉ nghỉ chân một chút thôi, liền thấy củ khoai dại có thể ăn, thứ này không chỉ ăn ngon, mà còn là vị thuốc bắc, là đồ tốt kiện tỳ, ấm dạ dày.
Bạch Vân Khê cầm liềm, cắt sạch đám dây leo phủ bên trên, theo cái củ vừa nãy bắt đầu đào.
Củ khoai dại mọc xiên vẹo, không theo quy luật nào.
Nơi đất xốp thì mọc khỏe mạnh, nơi đất cứng thì mọc gầy gò, có chỗ còn bị chèn ép mà mọc ra trông như bàn chân.
Loại khoai núi này còn có tên gọi là "bàn chân điều", ruột có màu đỏ và trắng, hôm nay nàng gặp được là "bàn chân điều" màu trắng.
Chỉ cần đào theo một mạch là có thể gặp được những củ khác mọc cùng.
Chỉ là tay nàng nặng nhẹ không đều, làm gãy mất không ít củ.
Dù sao nhà tự nấu ăn, phẩm tướng không quan trọng.
Từ khi tới đây, Bạch Vân Khê quan tâm nhất là vấn đề lương thực, hễ thứ gì ăn được là nàng đặc biệt hưng phấn.
Không còn cách nào, vào thời buổi này, không có cái ăn, người sẽ chết đói mất.
Bất giác, mặt trời ngả về tây nàng cũng không để ý, vẫn luôn cùng khoai núi chiến đấu.
"Nương, người làm gì ở đây vậy?"
Lý thị không gánh sọt nữa, phía sau còn có Bạch An Diễm, hai người vội vàng chạy tới, thì thấy lão nương đang gập người ở sườn núi, thở hổn hển đào bới gì đó.
"Các ngươi đến rồi à, nhanh lên, mang đống khoai núi này bỏ vào sọt đi."
Bạch Vân Khê lau mặt, chỉ những củ khoai rải rác bên cạnh, chất đầy một đống, ước chừng hai ba chục cân.
"Mẹ may mắn thật, tìm được khoai núi, cái này là đồ tốt đó, còn dinh dưỡng hơn khoai lang, các con cũng đến đào đi, ăn không hết thì phơi khô, đem ra hiệu thuốc bán cũng được."
Bạch An Diễm thấy nương không sao thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý đến đống củ, cái này không phải "bàn chân điều" sao?
"Nương, thứ này không được sờ, có độc, đặc biệt là chất dịch nhờn đó, dính vào người là toàn thân ngứa, nổi mẩn đỏ đấy."
Thứ này không hiếm, nhưng người thường không ai động vào vì nó có độc.
Nghe nhị ca nhắc, Bạch Vân Khê nhìn mu bàn tay, đúng là ửng đỏ, ngứa ngáy.
"Không sao, việc nhỏ thôi mà, dị ứng nhẹ, vài ngày là khỏi thôi."
Bạch Vân Khê tùy tiện lau tay, chỉ khoai núi mà nàng đào được, không để ý nói.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận