Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 56: Trạc ống thở nàng chuyên nghiệp (length: 3842)

Lý thị quay đầu nhìn phòng chính, nhỏ giọng trấn an, "Chị dâu cứ thoải mái tinh thần, chắc là mẹ chỉ dọa anh cả thôi, qua chuyện hôm nay, anh cả nhất định không dám phạm lỗi nữa đâu."
Nghe Lý thị an ủi, Đỗ thị cúi gằm mặt đáp khẽ, thật ra nàng cảm thấy, mẹ chồng lần này thật sự nổi giận.
Dù sao đi nữa, lần này mẹ chồng đứng về phía nàng, cũng đủ làm nàng ấm lòng rồi.
Bạch Vân Khê nhìn người quỳ trên đất, phẩy tay, "Thôi, về nghỉ ngơi đi, mai sáng sớm thì thu dọn hành lý ra khỏi nhà chạy cái tiền đồ cẩm tú của ngươi."
Bạch An Sâm nghe giọng điệu ghét bỏ của mẫu thân, mím môi, "Nương, nhi tử sẽ chứng minh cho người thấy."
"Hắn đọc sách ngần ấy năm, nuôi sống bản thân cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng hơn ở nhà làm trâu làm ngựa."
Bạch Vân Khê nhìn hắn, "Ngươi không cần chứng minh cho ta xem, ngươi tuy đọc sách nhiều năm, nhưng cũng chỉ là thân phận đồng sinh, ra ngoài xông xáo, cũng đừng đặt mục tiêu quá sức mình, trước nuôi sống bản thân đã rồi tính."
Hừ, chọc đúng chỗ ngứa, ta chuyên nghiệp mà.
Quả nhiên, Bạch An Sâm nghe được hai chữ đồng sinh, sắc mặt thoáng hiện vẻ khó xử.
Trước kia, đồng sinh là vinh quang của hắn, giờ lại thành nỗi nhục.
Từ khi hai mươi tuổi đỗ đồng sinh, người trong thôn sau lưng đều gọi họ là tiểu đồng sinh với lão đồng sinh.
Đó là cái gai trong lòng hắn, cứ hễ ai nhắc đến, hắn liền không kìm được cơn giận.
Lý thị bưng đồ ăn vào, "Mẹ, đồ ăn được rồi, tranh thủ lúc còn nóng mà ăn."
Bạch An Sâm nhìn Lý thị đi vào, cũng không nói thêm gì, vội vã đứng lên rời đi. Cũng không biết là vì bị đả kích hay là quỳ lâu, đi đường mà hai chân run rẩy cả lên.
"Nha Nha ngủ rồi à?" Bạch Vân Khê ăn qua loa một chút, mặc dù nàng không phải nguyên chủ, vẫn bị tức đến đau cả bụng.
"Ngủ rồi, có điều cứ không nỡ, để con bế tới."
Bạch Vân Khê đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn sao trên trời đêm, lặng lẽ nhả rãnh một bụng, theo tay Lý thị nhận lấy Nha Nha, "Con thu xếp chút đi rồi nhanh ngủ, cũng mệt mỏi cả ngày rồi."
"Dạ~"
Bạch Vân Khê vừa mới đặt Nha Nha xuống giường, con bé liền mở mắt, giống như nai con bị giật mình, đôi mắt đẫm lệ, nhìn người mà đau lòng không thôi.
"Ngoan ngoãn nào, có phải bà làm con sợ rồi không?"
Bạch Vân Khê vuốt ve mái tóc thưa của con bé, có chút tự trách, lúc dạy dỗ thằng lớn, lẽ ra phải bế Nha Nha đi chỗ khác trước mới đúng.
Là nàng chưa từng nuôi con, không để ý đến chuyện này.
Nha Nha ôm lấy cánh tay Bạch Vân Khê, khẽ lắc đầu, "Nha Nha không sợ, là ba phạm sai lầm."
Nghe xem, đến đứa bé cũng biết cha không đáng tin.
"Ngoan ngoãn, bà chỉ hù dọa cha con thôi, sẽ không sao đâu."
Không thể để cho đứa nhỏ bị ám ảnh.
"Nha Nha biết."
Nói đi nói lại, con bé vẫn cứ rúc vào khuỷu tay nàng, sợ bị người ta vứt bỏ vậy, vừa nhìn là thấy thiếu cảm giác an toàn trầm trọng.
"Nha Nha là áo bông nhỏ, là tâm can của bà, bà đâu nỡ để con rời đi chứ."
Đứa bé này không nhận được tình thương của mẹ từ Đỗ thị, tính cách tự ti, phải khen nhiều, động viên nhiều mới được.
Quả nhiên, sau khi được đảm bảo, vẻ sợ hãi trong mắt con bé giảm đi ít nhiều, một hồi sau liền ngủ.
Bạch Vân Khê nằm trên giường, nghĩ lại chuyện hôm nay ngay trước mặt mọi người mà răn dạy thằng lớn, không cho hắn một chút thể diện nào, hy vọng những người khác lấy đó mà làm gương, đừng dẫm lên vảy ngược của nàng nữa.
Còn nữa, Bạch An Sâm năm nay vừa đúng hai mươi tuổi, tính cách ích kỷ đã thành, ba lời hai lẽ khó mà uốn nắn hắn được.
Chỉ có cách đuổi hắn ra ngoài, để xã hội dạy hắn thế nào là làm người!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận