Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 775: Mua hạ nhân (length: 7838)

Ban đầu hai người sốt ruột, tất tả chạy đến huyện thành là để mở cửa hàng kinh doanh, giờ lại trực tiếp hợp tác với Tạ Du, ngược lại giúp nàng bớt được không ít công sức.
Như vậy, nàng thấy càng vui.
Giống như Tạ Du nói, tiểu tứ có nuôi vịt trong trang trại, ngoài món vịt quay, còn có thể làm thêm các món khác, như vịt kho, tràng vịt muối, cứ từ từ đưa ra thị trường là được.
Hơn nữa, nàng đã nói với tiểu tứ là sẽ giữ lại năm trăm con vịt để trứng, sang năm tiếp tục nuôi, chỉ cần duy trì được số lượng vịt là tốt, đến lúc đó lại làm thêm trứng muối và trứng vịt muối bán.
Sau khi bàn bạc, cửa hàng ăn tạm thời quyết định mỗi ngày bán có giới hạn mười con vịt quay, đợi khi tiếng tăm vang dội rồi sẽ tính tiếp. Trang trại nhà tổng cộng có hai nghìn con vịt, bỏ ra năm trăm con để lại lấy trứng, thì cũng chỉ đủ lượng bán trong năm tháng.
Tiểu tứ nuôi không kịp, có lẽ còn phải thu mua vịt từ nơi khác để tạm đáp ứng số lượng, đợi vịt nhà nuôi lớn rồi lại cung cấp thêm.
Những tình hình này, tiểu tứ cũng đã nói sơ với Tạ Du, để hắn chuẩn bị tâm lý.
Về việc này, Tạ Du không để ý chút nào, còn vỗ vai hắn, "Mẹ nuôi nói ngươi có năng khiếu kinh doanh, ta tin vào con mắt mẹ nuôi, cũng tin ngươi, cứ yên tâm làm, có gì cứ để ta lo."
Cứ như vậy, hai người bắt đầu hợp tác.
Quán vịt quay vừa mới khai trương, giống hệt như dự tính của Tạ Du, quán của hắn vốn có khách quen, vừa có món mới, chỉ cần thông báo, những kẻ háu ăn là tự động kéo đến.
Sau một hồi thưởng thức, danh tiếng vịt quay cũng tự nhiên mà lan tỏa, đối với những người sành ăn, chỉ cần món ngon, chinh phục được vị giác, thì giá cả không thành vấn đề.
Ngoài ngày đầu tiên làm miễn phí cho mọi người thưởng thức mấy con vịt, thì ngày thứ hai, mười con vịt vừa ra lò đã được bán hết sạch.
Đến ngày thứ ba, còn chưa ra lò đã có người đặt mua hết.
Từ đó về sau, tiểu tứ lái xe ngựa lui tới giữa nhà và huyện thành, vì muốn đảm bảo sự tươi ngon, hắn phải đích thân mang vịt đã làm sẵn mỗi ngày đến huyện thành để ướp rồi quay. Vào cái mùa đông này, việc chạy đi chạy lại trên đường quả thực rất vất vả.
Nhưng đối với tiểu tứ mà nói, những điều đó không những không làm hắn thấy mệt nhọc, mà ngược lại còn rất hăng hái, tinh thần phơi phới như thể tìm được mục tiêu sống vậy.
Bạch Vân Khê thấy hắn làm hăng say như vậy, vui mừng đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua hai người hầu hạ để giúp hắn việc không. Có được người ở rồi, tay mình nắm khế ước bán thân, cũng không sợ bọn họ sinh lòng phản trắc.
Nhân tính khó lường, kẻ trở mặt phản bội không đếm xuể, nàng thà nắm giữ sinh mệnh của người khác trong tay, còn hơn tốn công sức nuôi dưỡng một kẻ lúc nào cũng có thể phản bội mình.
Đương nhiên, người ở dưới lợi ích cũng có thể phản bội, nhưng so với những người không có sự ràng buộc, việc nắm trong tay khế ước bán mình vẫn có thêm một lớp bảo hiểm.
Hơn nữa, còn có một nguyên nhân lớn nhất đó là, việc mua bán người hiện tại là hợp pháp.
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Khê lập tức dẫn Văn U đến chợ phía tây, đến nơi buôn bán nô lệ, chọn ra hai thanh niên mười tám, mười chín tuổi. Giai đoạn này người còn làm được việc nên giá cả khá cao, mỗi người hai mươi quan tiền.
Vừa mới cầm khế ước bán mình, chuẩn bị rời đi thì vạt áo bị người ta túm lấy, Bạch Vân Khê cúi đầu nhìn thì thấy một nha đầu tầm tám chín tuổi đang mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn.
Chưa đợi Bạch Vân Khê kịp lên tiếng, một bà lão từ bên cạnh chạy tới, không nói không rằng xách tai tiểu cô nương lôi về một bên, sau đó lập tức cười xuề xòa với Bạch Vân Khê.
"Vị quý nhân này, thật có lỗi, con bé này không ai dạy dỗ, sơ ý một chút nó đã chạy ra đây, làm phiền ngài rồi, mong ngài bỏ quá cho."
Bạch Vân Khê nhìn tiểu nha đầu ôm tai ngồi xổm ở góc tường, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đáng thương như một con mèo bị bỏ rơi. Bình thường Bạch Vân Khê không phải người dễ mềm lòng, nhưng thấy đứa bé này tự nhiên lại nhớ đến cô cháu gái lớn ở nhà.
Trong lòng nảy ra ý nghĩ đó, Bạch Vân Khê không kìm được cau mày, bà lão bên cạnh lại tưởng Bạch Vân Khê giận dữ, lập tức đi đến giáng cho tiểu nha đầu hai cái tát.
"Đồ chết dẫm, bảo mày ở yên trong hậu viện không chịu nghe, với cái bộ dạng ma quái của mày thì có quý nhân nào muốn mày chứ? Nếu không phải sợ người khác thấy mày xui xẻo, mày nghĩ bọn tao còn để mày ở lại đến giờ à?"
Ngay khi bà ta chuẩn bị giơ tay lên đánh nữa thì bị Bạch Vân Khê ngăn lại, "Một đứa trẻ con thôi, sao có thể cứ đánh mãi như vậy?"
Bạch Vân Khê thấy bà lão ngại ngùng buông tay mới đi đến ngồi xổm bên tường, phát hiện ở bên trán trái đến thái dương của tiểu cô nương có một vết sẹo, trông khá dữ tợn, được nàng dùng tóc che lại.
Khuôn mặt vốn xinh xắn bị vết sẹo này làm cho có vẻ xấu xí, thảo nào không ai chọn. Thường thì người ta chọn nha hoàn đa phần đều chọn người mặt mày xinh xắn, trông hiền lành thật thà, những đứa trẻ có tướng mạo như thế này, không ai muốn nhìn đến.
Bà lão kia thấy tư thế của Bạch Vân Khê liền nháy mắt.
"Quý nhân nếu thích con bé này, cứ mang đi, con bé này làm việc thì rất nhanh nhẹn, chỉ là có vết sẹo trên mặt, người bình thường thì lại thấy nó xui xẻo nên mới ở lại đây. Ngoài ra con bé không có tật xấu gì."
Nghe bà lão nói, Bạch Vân Khê không để ý mà trực tiếp nhìn đứa trẻ trước mặt, "Ngươi bao nhiêu tuổi? Tại sao lại lưu lạc đến đây?"
Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, mím môi, nhìn chằm chằm Bạch Vân Khê há miệng, nhưng một chữ cũng không thốt ra. Thấy nó cố gắng mở miệng nhưng lại không phát ra tiếng, Bạch Vân Khê sững người, chẳng lẽ đứa bé này bị câm?
Bà lão thấy vậy thì cười trừ, "Lúc đầu con bé còn biết nói, nhưng từ sau lần bị ngã, thì không nói được nữa. Đã đưa nó đi gặp đại phu, đại phu nói cuống họng nó không có vấn đề gì nhưng nó cứ không mở miệng được, cô nói có tức không cơ chứ?"
Nghe bà lão giải thích, Bạch Vân Khê nhíu mày, nhìn đôi mắt cầu khẩn của tiểu cô nương đang cố hết sức há miệng muốn nói nhưng lại không thể nào phát ra âm thanh, trông vô cùng đáng thương, "À, nghe giọng bà thì, là sau khi đến đây, nó mới bị thế này?"
Nghe Bạch Vân Khê hỏi, bà lão khựng lại rồi hắng giọng, "Ôi ~ Chỗ bán nô lệ người đến người đi, đứa nhỏ này cũng đã mười tuổi rồi, nghịch ngợm lắm, không trông một lúc là nó lại chạy loạn. Bọn trẻ con đùa giỡn với nhau, không cẩn thận bị ngã vào tường thôi mà."
Đồ nhãi ranh không nghe lời, dám bỏ trốn, không chết là may mắn rồi. Thấy nó lớn lên không tệ, mặt mày cũng coi được nên mới tốt bụng mang về, tưởng có thể bán được giá cao, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, nghịch ngợm không an phận, hở chút là chạy như trốn, rồi lại bị ngã.
Đừng nói bán, chẳng ai thèm ngó đến. Ở lại thì tốn cơm tốn gạo, nếu không phải vẫn còn làm được chút việc thì đã đuổi cổ từ lâu rồi.
Càng nghĩ bà lão càng tức, ánh mắt nhìn tiểu nha đầu càng thêm khó chịu.
Tiểu cô nương bị dọa thì co rúm người lại, ép vào góc tường, cả người run rẩy theo ánh mắt của bà ta.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận