Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 147: Trường sinh bất lão (length: 4021)

Hai lần xuống tới, Bạch Vân Khê liền phát hiện, Lý thị nhớ kỹ chiêu thức tốc độ so Đỗ thị nhanh hơn rất nhiều.
Một kẻ không thích học tập, trí nhớ lại xuất sắc như vậy, đây là cái nguyên lý gì?
Ngược lại Đỗ thị, cũng không biết là khẩn trương hay là quá cầu toàn, động tác thì chuẩn mực nhưng hiệu suất lại không nhanh bằng Lý thị.
Ngay lúc nàng đang uốn nắn chiêu thức cho hai người thì Bạch An Diễm gánh một bó củi vào nhà.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Cũng không biết có phải hắn nghĩ nhiều hay không, cứ cảm thấy nương thương con dâu hơn cả con trai."
"Diễm ca, nương đang dạy ta với chị dâu luyện công đấy, nương nói luyện cái này có thể kéo dài tuổi thọ, sống mãi không già. Ta học cũng gần xong rồi, quay đầu ta dạy cho ngươi."
Lý thị thu chiêu thức, hớn hở nói.
Bạch An Diễm nghe giọng điệu của vợ, da mặt run rẩy, còn chưa kịp mở miệng thì tiểu tứ, tiểu ngũ đã từ sau vườn về, hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại của hai người.
"Nương, người cũng không thể quá thiên vị, chúng con cũng muốn học." Bạch An Nghị nhanh chân đi tới, trong mắt toàn là u oán.
"Không tranh giành không được, xem ra vị trí sắp bị lung lay rồi."
Ngay cả tiểu ngũ cũng đặt sách xuống bàn, mắt long lanh nhìn mẹ, mím môi lại.
"Nương, người có thể diễn luyện lại lần nữa không, nếu như có thể khỏe người, sống lâu thêm, con cũng muốn học."
Bạch Vân Khê thấy tiểu ngũ mím môi, trong lòng giật thót, ở đây lâu như vậy rồi giờ mới nhớ ra dáng dấp của lão cử nhân, nhìn nụ cười của đứa nhỏ này, không kiềm chế được mà thấy mặt hắn trùng với khuôn mặt lão cử nhân.
Giật mình hốt hoảng, thằng nhóc này lại có đôi mắt giống y đúc với lão cử nhân sao?
"Nương, người sao thế?"
Tiểu tứ đưa tay lay lay trước mặt bà, giọng càng thêm u oán.
"Ngày xưa hắn còn là bảo bối của mẹ, giờ địa vị lại tụt dốc không phanh."
Nghe giọng tiểu tứ, Bạch Vân Khê rốt cuộc cũng hoàn hồn, thấy vẻ mặt oán phụ của tiểu tứ, liền đưa tay cốc đầu hắn một cái.
"Lớn từng này rồi còn nhõng nhẽo tranh giành, không thấy xấu hổ sao."
"Nương, con là con trai, mấy cái từ 'nũng nịu tranh sủng' này có dùng cho con trai được không?"
Mặt tiểu tứ đỏ bừng, muốn dậm chân thể hiện sự phản đối nhưng nghĩ đến động tác liếc mắt đưa tình của mấy cô nương, liền lại thôi.
Bị tiểu tứ làm gián đoạn như vậy, Bạch Vân Khê đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức đứng dậy, trước mặt mấy người diễn luyện lại một lần Bát Bộ Kim Cương Công.
"Đừng xem chiêu thức đơn giản, luyện thành thạo rồi thì các ngươi sẽ dần dần cảm nhận được sự ảo diệu bên trong."
Mấy đứa con trong nhà đều thông minh, không cần bà phải cầm tay chỉ dạy.
Tiểu ngũ luyện hai lần là đã nắm vững.
Thu chiêu thức lại, hắn hâm mộ nhìn mẹ mình, "Cha thu thập thư tịch lung tung thật, lại còn cả tâm pháp đạo gia nữa."
Bạch Vân Khê liếc hắn một cái, cười tủm tỉm gật đầu, "Con nói đúng, ai bảo cha con là cử nhân chứ, đi ra ngoài giao du kết bạn, đàm kinh luận đạo, đến cả miếu đạo quán cũng có bạn bè, xung quanh mười dặm tám thôn, cha con thuộc hàng giao du rộng đấy."
Nhắc đến chuyện này, Bạch Vân Khê nhớ rất rõ, lão cử nhân quả thực là cao thủ xã giao, bất kể đi đến đâu đều có bạn bè quen biết, không biết ông đã làm thế nào mà quen được nhiều như vậy, nói tóm lại trong trí nhớ của nguyên chủ, sự sùng bái của nàng dành cho lão cử nhân thật sự là không gì sánh được.
Mấy người nghe mẹ nói bằng giọng tự hào thì cũng không khỏi trầm mặc, tình cảm cha mẹ tốt, điểm này từ nhỏ bọn họ đã biết rồi.
Cũng chính vì cho là vậy nên cứ mỗi lần mẹ nhắc đến cha đều sẽ lộ ra vẻ tự hào như vậy.
Nhìn vẻ mặt của mấy người con dâu và con trai, Bạch Vân Khê không cần nghe tiếng lòng của họ cũng biết mấy người đang nghĩ gì.
Đáng tiếc, cha mẹ ân ái hòa thuận của các nàng giờ đã về với đất.
- Hết một vạn chữ ~ Ngày mai gặp ~ (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận