Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 296: Hạ tuyết (length: 3853)

Nghe giọng Bạch Vân Bằng, Dương thị lập tức liếc hắn một cái, "Ngươi ngậm miệng cho ta, bảo ngươi đến đưa đồ chứ không phải đến tranh cãi."
Thấy hai vợ chồng kẻ tung người hứng, Bạch Vân Khê đứng ở cửa, cười như không cười nhìn chằm chằm Dương thị.
"Ngươi cũng đừng ở trước mặt ta diễn trò mèo nữa, ta đã nói rồi, không qua lại gì với cả nhà các ngươi, nếu các ngươi không hiểu thì đúng là ngu xuẩn."
Dương thị nghe Bạch Vân Khê nói vậy, giọng điệu không khách khí, mặt đỏ lên.
"Chị họ, lần này em tới không có ý gì khác, chỉ là mang chút rễ sắn cho chị thôi, tuy mấy thứ này đều đào ở trong núi, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng vứt đi thì cũng thật đáng tiếc."
"Dù sao nhà em cũng không ăn, dứt khoát mang sang cho chị họ."
"Ta không cần mấy củ rễ sắn của ngươi, nhà ta có nhiều, nói nữa, rễ sắn các ngươi đào được cũng là của chúng ta còn thừa mà thôi."
Nghe Bạch Vân Khê nói, hai người ngẩn người, rồi lại đỏ mặt.
Rễ sắn của hai người từ đâu mà có? Không cần nói nhỏ thì trong lòng bọn họ cũng tự biết.
Mặt Dương thị ngượng ngùng, "Dù sao cũng là đào được trong núi, vứt đi lãng phí nên mới nghĩ đưa cho chị họ."
Nói rồi, Dương thị cùng Bạch Vân Bằng liếc mắt ra hiệu, hai người liền đổ hết rễ sắn trong sọt xuống đất, xoay người rời đi, mới đi được vài bước thì gặp người trong thôn.
"Ơ, hai vợ chồng nhà này làm gì thế? Đem thứ gì để ở cửa nhà chị họ vậy?"
"Không có gì, bọn em đào được chút rễ sắn trong núi, chỉ có chị họ biết cách ăn. Bọn em thấy lãng phí thì đáng tiếc, nên mang sang cho chị họ."
Người kia nghe giọng Dương thị, nhìn Bạch Vân Khê với vẻ ý vị không rõ.
"Vậy sao? Hai người là anh em họ mà, đâu cần giấu giếm với người ngoài chứ?"
"Ôi dào, đều là người một nhà, ai ăn cũng như nhau."
Dứt lời, Bạch Vân Khê liền đẩy cửa đi ra.
"Hai vợ chồng các ngươi đứng lại cho ta, ta nói lời không hiểu hả, mau mang đồ của các ngươi đi, đừng có đến trước cửa nhà ta làm ta buồn nôn."
"Chị họ, chị đây là sao?"
Thấy Dương thị làm bộ khó xử, mặt Bạch Vân Khê lạnh đi.
"Người nhà nhị phòng các ngươi đúng là làm người ta phiền chán, lẽ nào muốn ta vác dao lên để đấu với các ngươi một trận sao?"
Nghe những lời này, hai vợ chồng da mặt căng ra, liếc nhau.
Cảm nhận được vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Vân Khê, hai vợ chồng trong lòng cũng hơi lo, sợ Bạch Vân Khê không kiêng nể gì mà xách dao lên.
Cảnh Bạch Vân Khê đối phó Bạch Lại Tử, bọn họ còn nhớ như in, đến giờ Bạch Lại Tử vẫn phải vòng đường tránh xa nhà họ Bạch.
"Mau mang đồ của các ngươi đi, nếu còn đến làm ta buồn nôn, ta không ngại tự mình tiễn các ngươi về."
Dương thị thấy Bạch Vân Khê không nói đùa, chần chừ một chút, còn muốn mở miệng liền bị Bạch Vân Khê liếc cho một cái, lập tức im bặt.
Hai người hớn hở vác sọt tới, giờ lại ủ rũ vác sọt đi.
Người xem náo nhiệt nghe Bạch Vân Khê không khách khí đuổi người đi, vừa kinh ngạc vừa không ai dám lên tiếng trêu chọc.
Đến người thân nàng còn không nể mặt, đương nhiên sẽ không bận tâm đến những người thôn dân này.
Nghe tiếng xì xào bàn tán, Bạch Vân Khê cũng không thèm để ý, trực tiếp mở cửa vào sân.
Từ sau lần đuổi người đó, nhà nhị bá cuối cùng cũng triệt để an phận.
Thời tiết cũng giống như Bạch Vân Khê dự đoán, ngày càng lạnh.
Đến một ngày khi thức dậy, Bạch Vân Khê vừa mở cửa ra, trước mắt đã là một màu trắng xóa.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận